Tuấn Khanh - Khi Trung Quốc chuyển lửa Cách Mạng Văn
Hoá vào Hồng Kông
T3 của lớp
Đạo Đức và Luật Truyền Thông Đại Chúng (Media Law and Ethics), ngay khu liên kế
Meng Wah, một sinh viên đến từ Trung Quốc đã tìm cách tấn công thầy giáo khi
ông này đang giảng bài bằng tiếng Anh, chứ không bằng tiếng Trung Quốc.
Ông Cliff Buddle (trái), giảng viên ở Hồng Kông và
sinh viên Trung Quốc Li (phải) giả danh, tấn công ông trước giảng đường, đòi
ông không được dạy bằng tiếng Anh
|
Câu chuyện
bạo lực mới nhất, vừa xảy ra ở Hồng Kông đang cảnh báo về một cao trào Cách
mạng Văn Hoá kiểu mới, do Trung Quốc phát động, có thể nhanh chóng gây ảnh
hưởng đến vùng nói tiếng Hoa chịu ảnh hưởng của Bắc Kinh, hoặc ở các những quốc
gia “anh em” như Việt Nam.
Tờ South
China Morning Post (SCMP) tường thuật cho biết chiều ngày 6 tháng 10/2014, tại
Đại học Hồng Kông, ngay trong giảng đường T3 của lớp Đạo Đức và Luật Truyền
Thông Đại Chúng (Media Law and Ethics), ngay khu liên kế Meng Wah, một sinh
viên đến từ Trung Quốc đã tìm cách tấn công thầy giáo khi ông này đang giảng
bài bằng tiếng Anh, chứ không bằng tiếng Trung Quốc.
Ông Cliff
Buddle, người Anh, chuyên gia về pháp lý, biên tập viên của tờ SCMP đã bị tấn
công bị cách tàn bạo bởi một sinh viên có tên là Vangary Li, 27 tuổi. Trong một
bài giảng, người sinh viên này đột ngột đứng lên, hét trước giảng đường “Hồng
Kông đã chuyển giao về Trung Quốc 17 năm nay rồi, tại sao mày cứ nói bằng tiếng
Anh vậy?”. Người giảng viên 50 tuổi này đã bị Li xông đến đấm vào ngực. Nhưng
trong một tường thuật trên facebook, một nhân chứng nói rằng ông thầy còn bị
đập liên tục bằng một cuốn sách dày, bọc bìa da màu đen vào mặt và tay. Ngay
khi có tiếng sinh viên thét lên gọi cảnh sát, tay Li này đã thản nhiên nói
“chuyện nhỏ” (No problem) và tiếp tục tấn công ông Cliff cho đến khi các sinh
can ngăn, rồi cảnh sát ập đến giải đi.
Khi bước vào
giảng đường, sinh viên này tự giới thiệu là người mới chuyển đến từ Đại học
Thanh Hoa, ở Bắc Kinh. Tuy vậy sau đó, Ban giám đốc đại học Hồng Kông rà soát
lại và khẳng định rằng không có ai như tên như Li trong danh sách cả. Vài tiếng
đồng hồ sau đó, an ninh đã được siết chặt ở học khu Pok Fu Lam để tránh tình
trạng trà trộn như trên.
Báo SCMP tức
giận cho biết họ sẽ điều tra mọi cách để tìm cho ra lý do và âm mưu của việc
kích động chủ nghĩa dân tộc cực đoan như vậy ở Hồng Kông. Bản tin cũng cho biết
bệnh viện xác nhận ông Cliff Buddle bị thương ở ngực và ở tay.
Bất kỳ ai đã
sống hoặc đã đọc những gì diễn ra ở Trung Quốc từ 1966 đến 1976, đều có thể
hiểu loại kịch bản gì đang bắt đầu trình diễn ở Hồng Kông lúc này. Hơi nóng chủ
nghĩa dân tộc cực hữu vừa phấn khích, vừa khủng bố đang được Bắc Kinh gửi tới 7
triệu người Hồng Kông. Hiện trạng giống như những kẻ đeo ruy-băng xanh cực tả,
sẳn sàng ăn sống nuốt tươi giới sinh viên biểu tình “chống đảng”. Mùi vị của Đại
Cách Mạng Văn Hoá mà lâu nay bán đảo tự do này chỉ nghe qua truyền hình, báo
chí, sách vở… nay đã thật sự xuất hiện, nhưng chỉ khác là ở một tầng mức khác,
một kiểu đạo diễn khác.
Người ta có
thể hình dung đám đông tuyên bố chỉ lo miếng cơm chứ không cần dân chủ, yêu độc
tài hơn tự do… đang im lặng tràn vào hàng ngũ Umbrella Revolution để quậy phá,
khích động… sẽ là khởi đầu cho sự tan nát của môi trường sống ở đây. Trên trang
SCMP, cũng như các trang facebook đưa tin chuyện này, đã nhanh chóng xuất hiện
một lượng lớn những người vào bình luận tán thưởng, thậm chí bày tỏ việc đòi
Hồng Kông phải “Trung Quốc” hơn nữa. Dư luận viên của chính quyền, những người
bị những blogger tự do mỉa mai là “thành phần 50 xu” (tức ám chỉ thành phần
chuyên viết nội dung cực hữu được Bắc Kinh trả công 50 xu cho một chữ) đã tràn
vào, tạo tâm lý hoang mang với không ít người dân Hồng Kông, cũng như đại lục.
Không bao
lâu nữa, Hồng Kông sẽ sớm trở thành một trại tập trung có điều kiện, hơn là
“một quốc gia hai chế độ” mà Bắc Kinh từng thoả thuận. Dĩ nhiên, một khi lòng
yêu nước, yêu đảng phô diễn vừa được trợ lực, vừa được nhận tiền… thì hạng
người đê tiện ở Trung Quốc hay Việt Nam đều dễ dàng tìm thấy. Không cần dùng
trực tiếp quân đội hay công an nữa, Bắc Kinh nay đã thay bằng chiến lược tưới
bón cho mầm hung ác của một dân tộc trỗi dậy, để dân tộc mình tự xâu xé, tự
tiêu diệt lẫn nhau. Những kẻ lãnh đạo chỉ cần xoa tay mỉm cười và thưởng thức
từng chương hồi ghê tởm nhất mà mình dựng nên.
Cộng sản –
ông thầy của bạo lực, chia rẽ, sợ hãi – đã khôn ngoan hơn trong cuộc tổ chức
những cuộc tận diệt trong lòng dân tộc như vậy, im lặng và hiệu quả hơn trước
mắt theo dõi của thế giới. Điều kinh tởm là sau bao nhiêu ấy năm tội ác, chủ
nghĩa Cộng sản Trung Quốc vẫn luôn sẳn sàng làm mọi cách, thậm chí không ngần
ngại huỷ diệt sức sống nội tại của dân tộc mình, để thượng tôn làm kẻ nắm quyền
cai trị. Với dân tộc của mình, Bắc Kinh đã vậy, thử hỏi với các quốc gia lân
bang, họ còn hiểm độc và tráo trở đến dường nào?
Việt Nam đã trãi qua, đã đủ kinh nghiệm đau thương để nhìn thấy những gì ở Hồng Kông hôm nay, vốn là trái đắng mà dân tộc đã phải nuốt nghẹn đau thương. Ai cũng thấy, ai cũng biết. Nhưng liệu các nhà lãnh đạo Việt Nam còn ôm ấp 16 chữ vàng và trung thành với con đường Cộng sản Maoist đến chừng nào?
Tuấn Khanh
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen