Dieses Blog durchsuchen

Donnerstag, 28. Januar 2016

Những Bông Hoa Đẹp.. cho tâm hồn.......!

MN lá thư từ Paris.................

LỜI TRĂN TRỐI CỦA STEVE JOBS


Tôi đạt đến đỉnh cao của sự thành công trong thế giới kinh doanh
Trong mắt của người khác, cuộc sống của tôi là một mẫu mực của sự thành công.
Tuy nhiên, ngoài công việc, tôi có rất ít niềm vui. Cuối cùng, sự giàu có chỉ là một thực tế của cuộc sống mà tôi phải làm quen với nó.
Tại thời điểm này, nằm trên giường bệnh và nhớ lại toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi nhận ra rằng tất cả các công nhận và sự giàu có mà tôi mất rất nhiều nhiều năm tháng tuổi trẻ để có niềm tự hào đó, đã dần và trở nên vô nghĩa khi đối mặt với cái chết sắp xảy ra
Trong bóng tối, tôi nhìn vào ánh sáng màu xanh lá cây từ các máy hỗ trợ cuộc sống và nghe những âm thanh ồn ào cơ khí, tôi có thể cảm thấy hơi thở của thần chết về gần hơn …
Bây giờ tôi biết, khi chúng ta đã tích lũy đủ giàu có để kéo dài thời gian sống của chúng ta, chúng ta nên theo đuổi những vấn đề khác mà không liên quan đến sự giàu có …
Nên là cái gì đó quan trọng hơn:
Có lẽ mối quan hệ, có lẽ nghệ thuật, có lẽ là một ước mơ từ ngày còn trẻ …
Không ngừng theo đuổi sự giàu có sẽ biến cuộc đời bạn thành 1 vòng xoáy hỗn độn, giống như tôi.
Chúa đã cho chúng ta các giác quan để cho chúng ta cảm nhận được tình yêu trong trái tim của tất cả mọi người, không phải là ảo tưởng mang lại bởi sự giàu có.
Sự giàu có tôi đã giành chiến thắng trong cuộc sống của tôi, tôi không thể mang theo khi xuống mồ.
Những gì tôi có thể mang lại chỉ là những kỷ niệm đọng lại bởi tình yêu.
Đó là sự giàu có thật sự mà sẽ theo bạn, đi cùng bạn, cho bạn sức mạnh và ánh sáng để đi vào.
Tình yêu có thể đi một ngàn dặm. Cuộc sống không có giới hạn. Đi nơi bạn muốn đi. Đạt chiều cao mà bạn muốn tiếp cận. Đó là tất cả trong trái tim của bạn và trong tay của bạn.
Giường đắt nhất trên thế giới là gì? – Đó là “GIƯỜNG BỆNH” …
Bạn có thể sử dụng một người lái xe cho bạn, kiếm tiền cho bạn, nhưng bạn không thể có một người nào đó phải chịu bệnh tật cho bạn.
Vật chất bị mất có thể được tìm thấy. Nhưng có một điều mà không bao giờ có thể được tìm thấy khi nó bị mất – “CUỘC ĐỜI BẠN”.
Khi một người đi vào phòng mổ, anh sẽ nhận ra rằng có một cuốn sách mà anh ta vẫn chưa hoàn thành việc đọc – “CUỐN SÁCH SỨC KHỎE CỦA CUỘC SỐNG ĐÃ BAN”.
Cho dù giai đoạn trong cuộc đời chúng ta đang ở có huy hoàng tới mức nào, với sự tàn phá của thời gian, chúng ta sẽ phải đối mặt với những ngày đi xuống.
Hãy trân trọng tình yêu cho gia đình bạn, tình yêu dành cho người bạn đời của bạn, tình yêu cho bạn bè …

Hãy đối xử với mình tốt. Trân trọng những người khác.

Nguyen Hoang Hai dịch

===

NGƯỜI TIỀU PHU VÀ HỌC GIẢ
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như mình nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người.

Đầu tiên, tiều phu ra câu đố: "Vật gì ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ còn có mười cân?". Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn tìm không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là gì.

"Tôi cũng không biết!", tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm: "Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi." Học giả vô cùng sửng sốt.

Nhiều người cứ hay ra vẻ mình thông minh hơn những người ít học hay có học vị thấp hơn họ. Tuy nhiên, họ không biết một điều rằng "thông minh sẽ hại thông minh", người quá thông minh và tinh tướng nhiều khi sẽ tự hại lấy mình vì quá tự cao.

Lẽ vậy ở đời, đừng sợ kẻ thông minh, hãy sợ kẻ ngốc mà tưởng mình thông minhVà hãy làm một người khiêm tốn đáng được tôn trọng.

*
Hàng xóm và em bé
Có một bà mẹ đơn thân nọ vừa mới dọn đến nhà mới, bà ta phát hiện hàng xóm là một gia đình nghèo khó, một bà mẹ góa chồng và hai đứa con. Một hôm cả xóm mất điện, bà mẹ đơn thân đành phải thắp nến lên cho sáng. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Bà mở cửa, thì ra đó là đứa con nhỏ của nhà hàng xóm. Đứa bé nghiêm túc hỏi: “Con chào dì, dì cho con hỏi nhà dì có nến không ạ?
Bà ta thầm nghĩ: “Cái gia đình này nghèo đến nỗi ngay cả nến cũng không có sao? tốt nhất là không cho, nếu cho, như thế họ sẽ ỷ lại và xin xỏ hoài”.
Nghĩ rồi, bà liền nói to: “Không có!
Khi bà ta đang chuẩn bị đóng cửa, đứa bé đó liền nói: “Con biết là nhà dì không có nến mà!” Nói xong, đứa bé liền lấy ra hai cây nến:
Mẹ con và con sợ dì sống một mình không có nến nên con đem sang biếu dì hai cây để thắp sáng ạ!
Thoáng ngỡ ngàng, bà ta vừa âm thầm tự xấu hổ với chính mình, vừa cảm động rơi nước mắt, sau đó liền lí nhí vài tiếng cám ơn….
 *
Duyên nợ đời người
Ngày xưa, có một chàng trai tên Thư Sinh, anh và bạn gái đã đính ước và chuẩn bị cử hành hôn lễ. Thế nhưng trước đó ít ngày, cô gái ấy lại đi lấy người khác. Anh ta bị kích động mạnh và lâm bệnh nặng. Một du khách tìm đến, đưa cho anh ta một chiếc gương soi.Thư Sinh nhìn thấy trong gương xác của một cô gái trôi dạt vào bờ biển, trên người cô ta không một mảnh vải che thân.
-Người đầu tiên đi qua cũng chỉ thoáng nhìn, lắc đầu rồi đi.
-Người thứ hai đi qua cởi chiếc áo khoác và đắp lên người cô gái.
-Người thứ ba đi qua bèn đào hố chôn cất và xây mộ cẩn thận cho cô gái.
 Vị du khách cho biết, người con gái xấu số đó chính là bạn gái của anh ta ở kiếp trước, và nói tiếp:
Anh là người qua đường thứ hai, đã đắp cái áo cho cô gái. Đến nay, cô gái gặp và yêu anh chỉ là để trả nợ tình cho anh thôi. Còn người mà cô ấy phải báo đáp cả đời đó chính là người đã chôn cất cô cẩn thận, người đó chính là người chồng cô gái vừa mới lấy”.
Thư Sinh nghe xong liền ngộ và hiểu ra mọi chuyện vì sao.
*

Chút ân tình
 Vào một đêm khuya, mọi người đều đã ngủ say, có một đôi vợ chồng tuổi đã cao bước vào khách sạn, đáng buồn thay, khách sạn đó đã hết phòng.
Nhân viên lễ tân không đành lòng để cho cặp vợ chồng đó đi tìm khách sạn khác, anh ta liền dẫn họ vào một căn phòng: “Có thể đây không phải là căn phòng tốt nhất nhưng hai bác khỏi phải chạy đi tìm phòng giữa đêm khuya nữa”. Cặp vợ chồng thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, nên quyết định ở lại đó.
Ngày thứ hai, khi họ thanh toán, nhân viên lễ tân đó liền nói: “Hai bác không cần thanh toán đâu ạ, vì căn phòng đó là phòng ở của cháu. Chúc hai bác có một hành trình du lịch vui vẻ ạ!”
Thì ra, nhân viên lễ tân đó đã ngủ một đêm tại quầy bàn làm việc để nhường phòng ngủ cho họ. Cặp vợ chồng hết sức cảm động và nói: “Chàng trai trẻ à, cậu là nhân viên lễ tân khách sạn tốt nhất mà chúng tôi từng gặp đấy. Cậu nhất định sẽ được đền đáp”. Chàng trai cười, tiễn cặp vợ chồng ra cửa và nhanh chóng quên đi chuyện hôm đó.
Bỗng có một ngày, anh ta nhận được một bức thư, trong đó có một tấm vé đi du lịch New York theo như chỉ dẫn, chàng trai đi đến một căn biệt thự lộng lẫy, thì ra, hai người mà anh ta tiếp đón trong đêm khuya hôm đó chính là vợ chồng một nhà tỷ phú. Rồi ông ấy mua tặng chàng trai một tiệm rượu lớn, giao cho anh ta kinh doanh quản lý và làm chủ...



Trên đường đời cần phải trải nghiệm nhiều, chúng ta có thể có tiếng cười sảng khoái, nhưng cũng có cả những giọt nước mắt, có niềm hân hoan từ sự thành công, nhưng cũng có kinh nghiệm đau xót từ sự thất bại, ta phải biết quý trọng tất cả.
 - Cái tốt đẹp của cuộc đời chỉ đến từ một trái tim giản dị, vô tư, không ích kỷ vụ lợi.
-Nếu muốn có được những người bạn tốt, trước tiên bạn phải đối xử tốt với người khác.
-Nếu muốn được hạnh phúc, trước tiên bạn hãy mang hạnh phúc đến người khác, bạn sẽ nhận thấy bản thân mình ngày càng hạnh phúc.

Duyên Kiếp

MN: một chuyên ngắn thể hồi ký.. .một chuyện tình  bồi hồi xúc cảm cuả một tù nhân cải tạo và một cô gái miền sơn cuớc....(Love story)..khá hay MN xin giới thiệu cùng các  bạn ...trong những ngày đen tối cuả đất nuớc..cuquê huơng ...  khi bọn tay sai Tàu cộng cộng sản hà nội  chiếm đóng đô hộ giải đất thân yêu cuả miền nam.....
theo E-mail cuả bạn từ Paris gởi sang....
                     Duyên Kiếp





Tôi tên là Đào Duy Kỳ, dòng dõi Đào Duy T, là mt trung úy trong quân lc Vit Nam Cng Hòa, tt nghip trường Võ B Th Đc, ra đơn v tác chiến khong hai năm thì ngày 30-4-1975 xy đến. Cũng như mi sĩ quan Vit Nam cng hòa, tôi đã b gii ra Bc và ngi tù qua các tri Sơn La, Yên Bái, Lng Sơn...


Tôi v
n sinh trưởng trên sông nước Cu Long giang, khí hu an lành và trong mát cho nên khi ra Bc, tôi rt khn kh. Ti Lng Sơn, Thái Nguyên, mùa hè nóng ghê gm, đến ni ban ngày không dám nm giường chiếu hoc da ct, ngi ghế hay gc cây. Mùa hè, dân nơi đây phi chui xung gm giường mà nm. Mùa đông thì rét như ct tht, nht là cơn gió bc và mưa phùn đã cng tác cht ch làm ti chúng tôi, nhng tù nhân thiếu áo, thiếu cơm. Nhưng ri ngày tháng trôi qua, tôi cũng đã quen thuc vi khí hu Lng Sơn, Thái Nguyên.


Nh
ng ngày ra Bc đu tiên, chúng tôi rt kh s. Chúng tôi b bn công an ngu dt chi mng, đánh dp và hành h. Chúng dt nhưng li có nhiu t hào. Tư hào chiến thng. T hào yêu nước. T hào thông minh và t hào giàu mnh. Chúng thc thà tin rng chúng là người trí tu, còn tt c nhân dân min Nam là ngu dt nên đã theo M và tht bi. Chúng t hào là chúng yêu nước nht còn phe quc gia là bán nước cho nên chúng đ cao khu hiu Yêu nước là yêu xã hi ch nghĩa, hàm ý ch có người cng sn là yêu nước. Chúng không biết H Chí Minh, Phm Văn Đng và đàn em sau này ca Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp đã ký tên bán Vit Nam cho Trung Quc. H khinh người Nam ngu dt, không có tình yêu quê hương, t quc cho nên khi có người xut cnh, h m nhc cho nghe bài Quê hương là chùm khế ngt đ dy người xut ngoi lòng yêu nước. H không biết nhng người b nước ra đi cũng rt yêu nước, yêu nhà, yêu m già, em di và yêu t do nhưng vì cng sn tàn ác nên phi b tt c mà ra đi! H coi h là bc thy, còn chúng tôi là k ngu dt phi nh h dy d cho nên người. Danh t hc tp ci to ý nghĩa là thế! Dưới mt cng sn, nhân dân min Nam là cm thú, ch có cng sn là con người, con người trí tu, bách chiến bách thng! S khinh b cng vi lòng căm thù cho nên mt s người Bc đã chy sang Hongkong mà còn làm l mng chiến thng 30-4 và đánh đp người Nam ti đây!Bn công an, b đi đa s nhim đc cng sn, hc đường li tàn ác t Liên Xô, Trung Quc,li mun t ra hăng hái tích cc đ lp công cho nên chúng đày đa chúng tôi đ điu. H mt tù nhân có li gì là c lũ công an, b đi xúm li đánh hôi. Đánh hi ch coi như là mt đc tính ca con người xã hi ch nghĩa. Nếu không xúm vào mà c đng trơ mt nhìn, có l h s b phê bình là không có tinh thn đng đi, không có ý thc căm thù quân đch. Chúng li dùng khí hu khc nghit, và cái đói và rét đ đa đày chúng tôi. Chúng bt chúng tôi lao đng cc nhc đ tr thù chúng tôi. Nht là nhng ngày đu tiên ra đt Bc, chúng tôi thường b dân chúng, nht là đàn bà và tr con ném đá, ném đt và chi bi thô b nng n. Có khi h đã tp trung đông đo trên đường chúng tôi đi lao đng đ ném đá, hô đ đo và chi bi. Có th là do dân chúng đã b nhim nc đc cng sn. Có th đa phượng bt dân đ đo đ trn áp chúng tôi, mong lp thành tích kia n. Có đôi khi chúng tôi đt nhiên gp vài đng bào thì h ngi ngùng, tránh né. Có l h s liên ly, s b công an bt b tù vì liên lc vi tù nhân!Sng trong chế đ ác ôn, con người phi đeo mt n, nếu không thì d b qu tha, ma bt.Tt c đu là nn nhân!


Ban đ
u thì chúng tôi chao đng, có người s hãi, nhưng ri thì cũng quen đi vì mình đã ngi xung đt đen thì còn gì đ mt và đ s hãi. Chúng tôi cho rng cuc đi chúng tôi đã chm dt vì Liên Xô, Trung Quc và Vit Nam trước đây, nhng tù binh hay phn đng là ngi tù rc xương mà thôi. Chúng tôi im lng đ mc cho h ném đá và chi bi. Nếu ai b thưong thì chúng tôi săn sóc, băng bó. Nếu dân chúng quá d tn thì chúng tôi dng li, đ qun giáo gii quyết ri mi tiếp tc đi. Tôi hiu dân chúng min Bc đa s tin theo li tuyên truyn xuyên tc ca cng sn, và tin nhng li cng sn nói. H tin vào ông H, h ct giu cán b, và góp lương thc ng h cng sn. Nhiu bà bo rng đng lúc nào cũng đúng. Công an không bt oan ai bao gi. Con cháu bà nếu b giam gi thì bà bo chúng nó c gng hoc tp tt đ sm tr v. Nhiu ông b thy con ng ngáo, bèn đem con cho b đi hay giao con cho công an đ h giáo dc thành người tt. Ngay ti min Nam trước 1975, nhiu người tin Nguyn Hu Th là người quc gia, không phi cng sn. Ông H là người yêu nước, là bc đạị nhân, đi nghĩa. Khi dân Bc di cư vào Nam, đng bào Nam k thc mc: “Ngoài Bc đã đc lp t do, sao còn b x mà đi? Tt c đã nhim đc quá nng nên tôi cũng không oán trách h. Nhưng ri ngày tháng trôi qua, tôi nhn thy có s biến đi trong dân chúng. My năm sau, h không chi bi hay ném đá, ném đt vào chúng tôi na. Trái li , có nhng đôi mt lng nhìn chúng tôi như biu l mt nim thông cm.


Sau ngày 30-4-1975, nhi
u đng bào và cán b min Bc đã vào Nam. Khi vào thì h m yếu xanh xao, khi tr ra thì béo tt, áo qun sang trng, li mang c vi vóc, xe đp, xe Honda, TV, t lnh, radio, casette là nhng th mà ch có cán b cao cp đi Liên Xô là có th mua v được. H cũng nghe nhng câu chuyn v Min Nam thanh bình thnh vương, khác vi hình nh ghê tm, hãi hùng do cán b nhà nước đã tuyên truyn trước đây như lính ngy xé xác, ung máu, moi gan quân thù”. H nhìn k nhng tù nhân thì thy nhng tù nhân này tuy b đày đa kh s nhưng vn toát ra s thông minh, hin lành. H nghe nói sĩ quan min Nam phn ln có bng đi hc, ít nht cũng tt nghip trung hc ph thông ch không phi là hng cán b t như min Bc sau cuc Ci cách rung đt.


Kho
ng 1980, tù nhân đã được gia đình thăm nuôi. Lúc này thì dân chúng min Bc đã ti gn dân chúng min Nam hơn khi h gp nhng bà m, người v sĩ quan min Nam ra thăm nuôi. H thy min Nam nhiu tình cm, đy tình chng nghĩa v, và có tài nguyên phong phú mà thăm nuôi chng con trong bao nhiêu năm. Vì thế, h thy min Nam có mt cái gì đó khác vi min Bc nghèo kh, cn ci v vt cht và tinh thn. Nhng sĩ quan min Nam trung hu đã tr thành đu đ cho các câu chuyn đu môi ca dân Bc.


M
t hôm, ông giáo Thào qua sông Gianh, là mt sông rt rng min Trung. Trên đò cht ních người. Thuyn ch nng không đi ni. Ông giáo Thào thường qua li sông Gianh cho nên quen biết ông lái đò. Ông lái đò kêu to lên: “Ông giáo ơi, xin giúp mt tay. Ông giáo Thào bèn đng dy cm chèo. My bà đi ch cười to mà nói:

“Ông giáo gii quá!



Lúc by gi trên đò có my người tr, to cao, mp mp nhưng đen đúa đng lot đng dy nói vi ông giáo:

“Thy đ chúng em chèo cho!.



Vic này làm cho dân Bc vĩ tuyến đã hiu biết đôi phn v tinh thn tôn sư trng đo, và nhân nghĩa l trí tín ca sĩ quan min Nam trong khi min Bc đã mt hn t khi c đ xut hin trên th đô Hà Ni!.


K
lut tri giam rt khc nghit và tàn bo. Tù nhân không được hái trm khoai, sn, rau trong tri. Tù nhân nam không được liên h tình dc vi n phái, nếu b bt qu tang thì b bit giam hm kín. Ai trn tri thì b giết chết không tha... Ngoài ra còn nhiu điu l l lùng khác na. Gia tri tù thc dân và cng sn có nhiu khác bit, nhưng điu khác bit rõ nht là cái đói.Trong tri tù cng sn, tù nhân luôn luôn đói. Lúc đi lao đng, lúc nm ng, chúng tôi đếu b cái đói dày vò. Chúng tôi đa s không vi phm điu th nht là vì lúc nào cng sn cũng canh chng tù nhân rt ngt. Ban đêm chúng khóa ca li, không ai ra ngoài đ đào khoai, nh sn. Chúng tôi có th gii quyết vn đ d dày bng nhiu cách.Khi đi lao đng, chúng tôi có th hái rau rng, đào khoai rng, hoc bt nhng con vt như rn, cc kè, k nhông, hay đào bt bò cp, và nhng côn trùng trong lòng đt. Đôi khi chúng tôi cũng giăng by bt chn cáo, mn và th rng. Chúng tôi va lao đng va nu ăn rt nhanh và rt gn cho nên cũng đ đói ít nhiu. Điu chng may là không phi lúc nào chúng tôi cũng thu hoch kết qu vì tù nhân thì quá đông. Không nhng tù nhân mà bn b đi, công an cũng đói phi kiếm thêm lương thc. Tuy nhiên, t khi được gia đình tiếp tế, đi sng vt cht ca chúng tôi tm đ. Điu khon th hai thì min bàn, vì tri tù ca chúng tôi giam toàn đàn ông, Cán b, công an, văn phòng và y tế cũng đu là nam nhân, không có mt bóng n. Còn vic trn tri thì cũng hiếm.


Trong tr
i tôi có hai công an tr, tên là Hot và Liêm rt hin lành. Hai anh thường dn chúng tôi đi lao đng. Các anh rt d dãi, không quát nt, bt khoan, bt nht như các công an khác. Hai anh hi tôi nhiu điu:


-Nghe nói sĩ quan các anh đ
u tt nghip đi hc Sài Gòn?

-Đa s sĩ quan tt nghip đi hc, là giáo sư, k sư, bác sĩ. Mt s là sinh viên.

hư tôi là sinh viên khoa hc phi đi lính vì lnh đng viên. 

-Trong Nam phi chăng con nhà giàu và quyn thế tay sai M ngy mi được hc đi hc phi không?

-Trong Nam ai cũng được hc. Con cái ca Nguyn Hu Th, Trnh Đình Tho, Trương Như Tng... theo cng sn nhưng chính ph min Nam vn cho con cái h hc hành, không ngăn cm, bt b, giam cm và tr thù v con h. Mi người đu được hc trung hc, đi hc nếu có hc lc khá...Hc trung hc xong thì các hc sinh có th xin hc các đi hc. Có hai loi đi hc ti min Nam: Mt là hc t do nghĩa là vào hc khi cn thi tuyn như Y khoa, Duc khoa, Văn Khoa, Lut khoa. Mt loi là phi thi vào là đi hc Sư Phm, Đi hc Hành chánh... Nói chung là ai hc gii đu có th hc đi hc. Có nhiu bà buôn thúng bán mt cũng nuôi con hc k sư, bác sĩ.


Sau đó, c
hai công an xin tôi dy Anh ng, riêng anh Liêm còn xin hc nhc vi đi úy Thêm. Tôi nói:

Chúng tôi rt sn sàng giúp các anh hc hành, nhưng không biết cp trên có chp thun, và vic này có trái ni quy tri hay không.


Hai anh cho bi
ết vic này đã được cp trên thông qua. Sau hai năm chúng tôi chuyn tri thì vic hc ca hai anh công an tr tm ngưng. Có l các anh s tìm thy khác. Trong xã hi cng sn, ngay c ti Trung Quc lc đa, hu hết cán b không thích hc tiếng Nga, mà thích hc tiếng Anh đ mong có cơ hi làm vic ti các nước tư bn. Có l hai anh công an kia có d tính xin chuyn sang ngành ngoi giao hay xin đi lao đng xã hi ch nghĩa, hay hot đng gián đip ti các nước tư bn. Ti Sài gòn, sau 1975, con em đng đua nhau hc tiếng Anh, còn con em ngy yếu thế nên b bt hc tiếng Nga. S đi tréo cng ngng là thế!


Tôi v
n là mt sinh viên trường Đi Hc Khoa hc Sài gòn, b đng viên mà vào trường võ b Th Đc. Tôi có người yêu là Bch Yến, người Huế, sinh viên Dược Khoa, dòng giõi tôn tht. Hai chúng tôi gp nhau ti mt bal de famille nhân sinh nht ca mt người bn, và t đó chúng tôi thường gp nhau ri yêu nhau. Nhng khi rnh ri tôi thường đến nhà nàng. Ba nàng đi làm vic b Giáo dc, còn m nàng lo vic buôn bán ch Bến Thành, ch nàng dy hc trường tiu hc Bàn C. Tôi thường đến thăm nàng vào trưa th năm vì ngày đó, thi khc biu ca hai chúng tôi đu trng. Thnh thong chúng tôi đi xem ciné vi nhau. Khi tôi đến thăm nàng ti nhà hay khi chúng tôi đi xem ciné, nàng thường mang hai ba lp qun, nht là nàng thường mang qun tây, hay qun jean đ bo v an toàn cá nhân. Và khi tôi đến thăm nàng, nàng cn thn đóng các ca s li ko xóm ging xoi mói mà sinh ra điu n, tiếng kia. Tôi được phép cm tay nàng, ôm nàng và hôn nàng mà thôi. Nàng hay khóc. Mi khi xúc đng thì nàng chy vào bung khóc và lau nước mt sau đó mi tr ra chuyn trò vi tôi. Cuc tình duyên ca tôi đt đon vì tôi phi đi đng viên, ri ra tin đn. Ri biến c 30-4-1975, tôi đi tù còn nàng thì đã theo gia đình ra đi trong ngày 29-4-1975 và chúng tôi xa nhau mà không mt li t giã. Và cũng t đó v sau, tôi không được tin tc gì v nàng và gia đình nàng.


Kho
ng năm 1983, chúng tôi b chuyn tri v Vĩnh Phú. Mt hôm nhóm tôi gm 20 người đi đn cây trong rng. Bui trưa là gi ăn, tôi bèn đi sâu vào rng đ tìm chui rng hay rau rng đ ci thin. Bng nhiên tôi thy có mt cánh tay ph n trng tro giơ lên vy tôi. Tôi nhìn quanh ri bước li thì mt người con gái hin ra ôm ly tôi và kéo tôi vào mt cái hang dưới mt gc cây. Nàng ôm tôi và nói bng tiếng Vit rt rõ ràng, rành mch :


“Em yêu anh! Anh hãy yêu em đi”



Tôi không kp phân bit, như mt cái máy, tôi ôm nàng và ci y phc nàng. Tôi không suy nghĩ, do d. Tôi như con h đói v mi. Tôi như con trai mi ln ln đu yêu mt cô gái trng trinh. Nàng còn là mt con gái và thân th thơm mùi con gái. Tôi như đi vào mt thế gii mi m đy cm xúc tuyt vi. Xong vic, nàng ngi dy, hôn tôi và bo tôi:

“Anh hãy đi nhanh đi. Em tên là M Lan.


Tôi v
i chnh đn y phc và nói:

“Cm ơn em đã đến, đã cho anh nhng giây phút tuyt vi.



Tôi ôm nàng nhưng không nói tên tôi vì tôi không mong được gp li nàng ln th hai trong đi vì vic này rt khó đi vi mt tù nhân gia núi rng âm u! Hơn na, tôi s câu chuyn có th b v l mà mang tai ha.



Trước khi ra khi hang, tôi nhìn ngược nhìn xuôi l lưỡng. Thy không có ai theo dõi, tôi nhanh nhn bước ra ri tiếp tc công vic như chng có vic gì xy ra. My hôm sau, khi đi đn cây rng, tôi c ý tr li nơi này, nhưng không h thy bóng dáng nàng hay mt vết tích nào ca nàng. Tôi c ý lng nghe trong tri có tin tc gì mt người con gái nào b bt gn tri không, nhưng tuyt nhiên không nghe ai nói gì c. Tôi mng nàng được an toàn. Tôi phc nàng can dm, dám xông pha him nguy. Nếu chuyn v l, nàng có th b bt v nhiu ti. 



Nàng có th mang ti gián đip và b tù mãn kiếp, héo úa mt đi xuân. Tôi b tù đã đành, nhưng nàng ti sao li mo him? Ngoài đi thiếu gì trai tơ? Thiếu gì đàn ông? Tôi không th hiu nguyên do nào mà nàng hành đng như thế! Nàng là con gái min núi, đâu phi ngưởi Tây phương mà có li yêu cung sng vi như vy? Qu tht ti không hiu. Du nàng thế nào đi na, tôi vn yêu nàng, trân quý nàng. Nàng là mt v tiên đã hin đến trong đi tôi. Nàng đến mt ln và ch ban ân sũng mt ln thôi! Tôi nh nhung nàng. 



Tôi nh làn da trng ngà ca nàng, hương thơm trên thân th nàng, nht là nt rui bên mép trái, đc bit là mt nt rui son gia ngc ca nàng. Nàng cht đến ri cht đi như con bướm vàng trong gic mng. Thnh thong tôi nh đến nàng. Trong gic mơ, tôi thy nàng cùng tôi âu yếm.Tôi thc mc không hiu nàng là ai. Nàng là mt cô gái Mường hay cô gái Kinh? Nàng là mt sơn n hay mt cán b trong vùng? Nàng lãng mn mun tìm ca l min Nam hay nàng là mt cô gái bi đi? Du sao, đi vi tôi, nàng là mt vưu vt!



Tun sau, chúng tôi được lnh chuyn tri v Sơn La. Vic di chuyn này làm cho lòng tôi thêm chua xót.Thế là tôi xa cách Vĩnh Phú, không còn cơ hi gp li M Lan.



Năm 1985, tôi được phóng thích.



Trước đây, tôi nghe nói mt s sĩ quan cng hòa b gii ra Bc bng xe la thì b dân chúng ngoài Bc ném đá. Nhưng ln này t Hà ni đến Qung Bình , chúng tôi không thy có tr ngi nào. Khi v Qung Tr, Huế, Qung Nam, chúng tôi bước xung tàu cho gin gân ct, thì đng bào bu li hi han, nm tay, s đu, k cười, người khóc làm cho chúng tôi rt xúc đng. Khi chúng tôi lên tàu, đng bào ném quà bánh cho chúng tôi rt nhiu. Tình cm quê hương min Nam rt nng thm vi nhng đa con bt hnh như chúng tôi!



Sang năm 1986, tôi cùng anh ch em trong gia đình t chc vượt biên và may mn đến Poulo Bidong, sau đó, năm 1987, tôi được đnh cư ti Hoa K. Ti Houston, tôi va đi làm va ghi tên vào đi hc. Sau my năm, tôi đ bng k sư đin toán và làm vic cho hãng Corel. Sau tôi gp Mai Linh người M Tho và chúng tôi kết hôn. Thnh thong tôi nh đến k nim Vĩnh Phú, nàng đã đến ri đi như gic mng Liêu Trai. Tôi nghĩ gi nàng có l đã ly chng, hng ngày v chng mang gùi vào núi b măng, đào khoai s, nh sn như hình nh nhng người dân thiu s mà tôi thường thy khi đi Đà Lt chơi. Tôi thy bóng nàng n hin trong núi rng Vĩnh Phú và lòng tôi cm thy luyến tiếc bâng khuâng. Tôi nghĩ cuc đi nàng s héo úa trong chn rng sâu. Gii lm thì nàng s thành mt cán b thương nghip hay Hp tác xã trong bn làng, tay dt con ln,vai đu con nh, ngc teo, mt mũi xanh xao như bao cô nàng Th Mán nơi thượng du min Bc.Hay cao hơn na là mt n đng viên cp xã, cp huyn, mang áo b đi b ngoài qun, đi nón ci, đi dép râu, vai mang săc-ct, tay đeo đng h,thân gy m, dáng lom khom bước trong cơ quan. Nhng hình nh ca nàng, lúc n lúc hin trong tâm trí tôi làm thành mt kho k vt êm đm.



Cuc hôn nhân ca chúng tôi rt hnh phúc. Chúng tôi sng bên nhau được ba năm thì Mai Linh b bnh ung thư ri mt. Tôi bun ru my năm tri. Hình nh M Lan li hin đến trong tôi rt ngt ngào và thn bí. Hương thơm ca thân th nàng như còn vương vn trong mũi tôi và thân th tôi. Tôi có ý đnh v Vit Nam du lch, thăm li Vĩnh Phú, mi tình tôi. Nhưng tôi li không dám vì cuc đi như nước chy mây trôi, thuyn trôi mà bến b cũng đi thay, quá kh e đã tan v như xác pháo mùa Xuân, không th nào tìm li được. Nếu đào bi quá kh,ch thêm đau lòng như Lưu Nguyn khi tr li quê xưa!



Các bn bè khuyên tôi nên đi du lch mt chuyến đ quên su. Tôi mua vé máy bay đi du lch Đc, Pháp, và Ý vì Tây phương đi vi tôi có nhiu quyến r. Hơn na, tôi có bà ch h đnh cư ti Tây Đc. Ch tôi có con du hc ti Tây Đc trước 1975, đ tiến sĩ, sau 1975 xin li, ri bo lãnh gia đình qua đây. Khi tôi đến Tây Đc, gp anh ch và các cháu, tôi vui mng hết sc. Các cháu lái xe đưa tôi đi la cà trong thành ph. Mt hôm các cháu đưa tôi đi ăn ph ca người Vit ni tiếng là ngon nht ti đây. Khi bà ch tiến ti chào hi chúng tôi thì tôi ngc nhiên hết sc, vì nàng là M Lan, người tình mt khc mà tôi ghi nh ngàn đi. Bên môi trái ca nàng vn in rõ mt nt rui duyên. Tôi lin đng dy, kéo nàng ra mt bên, ri hi nh:

- Phi chăng em là M Lan? Chúng ta đã gp nhau ti tri tù Vĩnh Phú?



Sau mt phút ng ngàng, nàng cũng nhn ra tôi. Tôi hi nàng và k l mi s. Chúng tôi ôm nhau mà khóc. Nàng giao công vic cho người nhà ri đưa tôi v nhà nàng. Còn tôi, tôi quay li bo các cháu tôi:

- Bà ch nhà hàng là bn quen ca cu Vit Nam. Bà y mi cu li nhà. Các cháu v trước, cu s v sau. Dn dò các cháu xong, tôi theo nàng ra xe.



Nhà nàng ti mt khu yên tĩnh trong thành ph. Nàng mt mình vi con trai. Các anh em thì đã có nhà riêng. Người thì đi làm các hãng tư, người thì ph giúp nàng trông coi tim ph. Khi còn hai chúng tôi, nàng k l s tình. Quê nàng Sơn Tây, t tiên đ c nhân, tiến sĩ, làm chc quan nh triu Lê, triu Nguyn. Năm 1954, cng sn v Hà Ni, m cuc ci cách rung đt và ci to công thương nghip, gia đình nàng b quy là đa ch. M nàng và anh em nàng thu vén tài sn trong tay ni, b trn lên mn ngược. Ban đu, gia đình nàng gi làm thương gia lên buôn bán đ tìm hiu, sau đó làm nhà ca gn bn Mường, lán Th ti Vĩnh Phú. 



Gia đình nàng ăn mc, nói năng và sinh hot đu theo phong tc bn Mường, Mán. Nh khéo giao thip, gia đnh nàng được cm tình dân chúng nơi đây, dược h giúp đ và che ch. Nàng nghe tin các sĩ quan min Nam b đưa ra giam gi ti Vĩnh Phú, là mt nơi gn bn Mường ca nàng. Tuy chưa gp nhng người min Nam, nhưng lòng nàng chan cha cm tình vi các tù nhân min Nam vì h vi nàng là cùng chung cnh ng, là nn nhân ca chế đ cng sn. Nàng quyết gp mt sĩ quan min Nam và sn sàng hiến thân cho chàng ta đ gi ly dòng máu trong sch ca người quc gia. Nàng cam tâm mang tiếng không chng mà cha còn hơn góa trong rng thm, hoc phi ly anh Mán, anh Th hay anh cng sn làm chng! Nàng đã nghiên cu đa hình đa vt, và đã đào hang n náu đưới mt gc cây trong rng, nơi tù ci to thường ti lao đng. Nàng đã ch đi vài ngày đêm; cui cùng nàng đã gp tôi, và đã toi nguyn.



Sau bui gp g đu tiên, nàng đã có thai. Lúc này, m nàng đã mt, anh em nàng chung sng vi nhau. Hng ngày, anh em nàng phi tô mt cho đen thêm mt chút đ tránh cp mt cú v ca cng sn, mc du nơi đây hoang vng, người kinh it khi lên đây Gia đình nàng cũng theo nếp du canh ca người thiu s mà di chuyn nơi này nơi n. C vài năm là mt ln di chuyn, như vy cũng có li là tránh được s theo dõi ca công an. Nhân dp người Hoa b đánh đui trong v nn kiu, anh em nàng theo h sang Hoa Lc, ri sang Hongkong. 



Ti đây, chính ph Hongkong bt anh em nàng vào tri tp trung. Sau mt thi gian, gia đình nàng được phái đoàn Tây Đc nhn đnh cư ti Tây Đc. Anh em nàng lúc đu xin làm công nhân cho các hãng xưởng, sau c nhà quyết đnh góp vn m hàng ph, và anh em nàng đã thành công. Khách hàng vào ra nườm nượp, người Vit Nam đã đành mà người Đc, Pháp, M cũng thích dùng ph ca nhà nàng. Con trai nàng nay đã ln, được mười tui, đang theo hc trung hc và nàng thì vn phòng không chiếc bóng. Còn tôi, tôi cũng k đi tôi t nh cho đến nay, qua bao chui ngày sóng gió và đau thương.



Chúng tôi ngi nói chuyn mt hi thì nàng r tôi theo nàng đón con đi hc v. Chúng tôi ra xe do nàng lái, và ch đi cng trường. Vài phút sau thì hc sinh tan hc. Con nàng ra xe. Nàng gii thiu tôi vi con nàng:


- H
ưng, đây là b rut ca con t M sang và gp m.


Tôi nhìn th
y Hưng ging tôi nhưng cao to hơn, và trng tro hơn. Tôi ôm con tôi và con tôi cũng ôm tôi trong xúc đng. Tôi rt mng vì bt cht mà tôi đã có mt đa con trai khôn ln. 


T
i hôm đó, chúng tôi sng trong đêm tân hôn. Đêm đó cũng là đêm th hai tôi thy li b ngc trn trng như ngc vi mt nt rui son nm gia hai gò bng đo rt xinh đp. 


Tôi ng
li xin cưới nàng làm v, nàng sung sướng cười trong hàng nước mt. Tôi hi nàng mun sang M hay li Đc, nàng tr li nàng mun sang M cùng tôi chung sng. My tháng sau, chúng tôi tiến hành th tc hôn nhân và bo lãnh. Đám cưới ca chúng tôi được t chc đơn gin ti Đc, gm anh ch h và các cháu ca tôi, cùng anh em nhà nàng vi bn bè. Sau đó, v chng và con chúng tôi v M và sng mt đi t do và hnh phúc.



Sơn Trung