Dieses Blog durchsuchen

Freitag, 28. August 2015

Mùa VU LAN-Mùa báo hiếu

Tuệ  Minh: nhân mùa vu lan TM xin gởi đến các bạn ! 








TIẾNG VỌNG MÙA VU LAN           
Gió thu thổi nhẹ lá vàng rơi
Vu lan nghĩa Mẹ nặng đầy vơi
Báo hiếu tình Cha công dưỡng dục
Thâm ân nguồn cội nhớ người ơi!

Ngoài sân lá vàng đã rơi, gió thu thổi lạnh như se vào lòng người xa xứ nỗi nhớ da diết, nhớ ngày được cài hoa hồng trong mùa lễ Vu lan Báo hiếu.
Chắc không có nơi nào như quê hương Việt Nam, nơi đó có con đò, bến nước, dòng sông, có tuổi thơ êm đềm và có “người mẹ quê” vất vả tảo tần, một nắng hai sương gánh gồng từng buổi chợ khuya, chắt chiu nuôi con khôn lớn. Và, nơi đó có “người cha nghèo” với mái tóc pha sương, âm thầm lặng lẽ hun đúc cho con lý tưởng sống làm người cho dù:
“Bần hàn thiếu trước hụt sau,
Làm người con phải nhớ câu nghĩa tình.”

Với tôi không có hình ảnh nào cao quý, thiêng liêng bằng hình ảnh của cha mẹ. Tôi còn nhớ, ngày tôi đi mẹ tôi đã khóc thật nhiều, dường như bao nỗi niềm, bao hy vọng, bao nhớ thương mẹ đã cho tôi thấy bằng những dòng nước mặt tuôn trào trên đôi gò má gầy khô. Còn cha người lặng thầm không nói, người không muốn để tôi nhìn thấy giọt nước mặt của người, vì cha tôi lúc nào cũng vậy, hiên ngang vững chãi và luôn là nơi an trú cho tôi mỗi khi mệt nhoài trong cuộc sống.
“Cha đứng đó lặng yên không nói
Nước mắt thầm chảy ngược vào trong
Mẹ, dòng lệ trào tuôn khóe mắt
Dõi nhìn tôi, ngày tiễn tôi đi”

Tôi cũng quá vô tình khi để thời gian cướp mất tuổi xuân của cha mẹ. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa luân chuyển vậy mà đã mấy lần tôi được ở cạnh mẹ cha, thăm hỏi, động viên, chăm lo cho người bát cháo chén cơm, đỡ nâng cho người trong tuổi già bóng xế. Nếu không có tiếng vọng mùa Vu lan thì chắc tôi cũng chưa ngồi lại để hồi tưởng về công cha nghĩa mẹ:
“Tiết Vu lan bâng khuâng nhớ cha công dưỡng dục
Mùa Báo hiếu bùi ngùi thương mẹ đức cù lao.”

Thật vậy, khi chiều nay trên đường về nhà, tôi nhận được tin nhắn của một người bạn với nội dung “Vu lan đã về, chúc bạn mùa Vu lan an lành”. Đọc tin nhắn xong tôi vội chạy về phòng thật nhanh xem tờ lịch cũ và nhận ra rằng tháng bảy mùa Vu lan đã về thật rồi. Tôi bỏ hết mọi công việc sang một bên, trang nghiêm ban thờ Phật, thắp nén hương trầm, ngồi hít thở nhẹ nhàng suy tưởng về bao kỷ niệm ngày theo cha mẹ đến chùa lạy Phật, nghe tụng kinh Vu lan, được ăn cơm chay, được cài hoa hồng. Trong lòng tôi chợt dâng lên niềm cảm xúc thiết tha, nhớ quá, nhớ đến lạ lùng ngày Vu lan đầm ấm. Tôi gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, bao nhiêu tiếng chuông điện thoại reo là bấy nhiêu nhịp đập con tim thổn thức, khi nghe bên kia đầu dây có tiếng đáp trả và nhận ra đó là Mẹ, ôi Mẹ! Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Mặc dù gọi điện về nhà thăm cha mẹ là việc làm thường xuyên, nhưng cứ vào mỗi độ Vu lan cảm xúc của tôi về cha mẹ lại trào dâng mãnh liệt. Có lẽ hình ảnh Vu lan Báo hiếu của ngày xưa vẫn mãi theo tôi đến bây giờ.
Ngày đó tôi được nghe quý Thầy kể về công ơn cha mẹ, những tấm gương hiếu thảo của các bậc thánh như tôn giả Mục Kiền Liên, tôn giả Xá Lợi Phật, hòa thượng khai sơn chùa Từ Hiếu,v.v… Tôi không biết làm thế nào để báo hiếu trọn vẹn, vì công hạnh của các bậc tiền nhân đã làm thật vô cùng vĩ đại mà đối với tôi chắc không thể làm được. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần làm cha mẹ vui lòng, đừng để nước mắt cha mẹ phải buồn rơi vì mình:
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”
Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ lắm rồi!

Nhưng trong cuộc sống ngày nay vẫn còn rất nhiều người con đã vô tình hay cố ý làm cho cha mẹ phải nhòa lệ. Thế thôi chưa đủ, thậm chí còn nhiều người giết cả cha mẹ chỉ vì muốn có tiền chơi game, muốn thỏa mãn những thú vui ích kỷ của riêng mình.
Báo đài, internet hằng ngày vẫn đưa tin những vụ án đau lòng tưởng chừng không thể xảy ra trong xã hội loài người được cho là văn minh tiến bộ này. Hành động giết hại cha mẹ, làm cha mẹ khổ đau là điều mà thú cầm còn chưa hành động, vậy mà…
Ôi, thế giới kim tiền đã làm mất đi tư cách đạo đức, xã hội văn minh là cái bình phong che lấp những điều dối trá, bất hiếu đến xót xa. Biết đến bao giờ tinh thần ngày Vu lan mới thật sự chan hòa trong cuộc sống, ăn sâu vào trong ý thức của mỗi con người nhất là thế hệ trẻ ngày nay.
Tha hóa biến chất, mất tư cách đạo đức là hiện trạng đáng báo động trong xã hội, vì lẽ đó xin mọi người hãy lắng động chút tâm tư, dành ít thời gian để nghe “Tiếng vọng mùa Vu lan”, tiếng vọng ấy như cảnh tỉnh chúng ta những ai đã quên đi tình cha nghĩa mẹ, những ai đã đánh mất đi đạo đức làm người.
Cha! Mẹ!
Hai tiếng gọi đơn sơ mà cao quý vô cùng! Hãy cho chúng con một lần được quỳ bên chân cha mẹ, đôi chân phong trần đã bao năm nắng mưa xuôi ngược. Hãy cho chúng con hôn lên đôi tay cha mẹ, đôi tay đã chai sần nắng gió để đổi lấy nụ cười, niềm vui cho chúng con. Hãy cho chúng con được sám hối những lầm lỗi mà chúng con đã tạo ra khiến cha mẹ buồn lòng, dù rằng người không nói.
Hỡi những người con xa xứ đang bôn ba xuôi ngược, hay những ai còn đang chạy theo tiếng gọi của lợi danh, và những ai đang trong vòng lao lý vì vô tình chối bỏ tình thâm cha mẹ, tất cả cùng nhau đồng vọng hướng về hai đấng sinh thành thiêng liêng cao quý và tự hứa với lòng sẽ luôn khắc ghi tình cha nghĩa mẹ, sẽ không làm cha mẹ đau buồn dù chỉ là lời nói vô tình. Xin cha mẹ với lòng bi mẫn lắng nghe lời sám hối của chân thành này của chúng con.
Thế gian tình Mẹ tuyệt vời
Sáng soi muôn dặm đường đời con đi
Một lòng xin mãi khắc ghi
Tình thâm cha mẹ từ bi vô vàn.
Vu lan cảm niệm đôi dòng
Ta, người luôn nhớ trong lòng chớ quên.

Mùa Báo hiếu Vu lan – PL:2555
Ấn Độ, tháng 7 năm Tân Mão
Tâm Hòa kính viết



Đất nước tôi mỗi ngày là một tháng tư... đen

MN: xin các bạn đọc bài này để suy gẩm,để  xót xa cho dân tộc khi quê huơng tuơi đẹp ,oai hùng ,đã một thời đuợc mệnh danh là HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG lọt vô bàn tay nhơ nhuốc ,vô giáo dục,bạo tàn ,ngu xuẫn cuả bọn côn đồ du đảng  cộng sãn hà nội!
MN đọc và trích một phần trong blog Bảo Mai:

Đất nước tôi mỗi ngày là một tháng tư... đen

http://baomai.blogspot.de/2015/08/at-nuoc-toi-moi-ngay-la-mot-thang-tu-en.html

Có thể ước muốn của ông Lý Quang Diệu ngày trước vẫn còn là ước muốn "Ngày nào đó, Singapore sẽ được như Sài Gòn" và thành phố "rực rỡ tên Người" thay cho Hòn ngọc viễn đông với cái thủ đô ngàn năm văn hiến không phải chờ 197 năm nữa mới đuổi kịp Singapore trên đà phát triển dân sinh, người VN đã không tủi nhục vì Singapore cấm phụ nữ VN sang đó vì bị nghi ngờ hành nghề mãi dâm, cũng không có chuyện người VN bị bắt phải quỳ gối sám hối "xin lỗi chó" tại Đài Loan vì lỡ ăn cắp chó nhà người, chén thịt cho qua cơn thèm khát. Người VN cũng không phải tủi nhục khi cầm tấm hộ chiếu CHXHCN để người khác xăm soi như tìm kẻ cắp. Và cũng không có người thanh niên sức dài vai rộng phải quỳ gối trước đảo quốc Sư Tử, khóc lóc, van nài xin được trả lại tiền chỉ vì cái Iphone mua tặng người yêu với giá quá đắt. Và nhiều lắm, buồn lắm VN ơi...


Đừng nói chiến tranh đã chấm dứt khi cuộc chiến vẫn chưa tàn. Sự thật là hơn 40 năm sau, cuộc chiến ý thức hệ vẫn tiếp diễn giữa người VN với nhau và sẽ không có điểm dừng khi đảng cộng sản vẫn độc tài toàn trị. Đừng nói "thống nhất" khi lòng người còn ly tán bởi "Hận Thù Nam Bắc". Đừng kêu gọi "xóa bỏ hận thù" khi cộng sản vẫn không ngừng gieo rắc hận thù giai cấp qua hệ thống giáo dục đã quá thối nát. Và cũng đừng kêu gọi "khúc ruột ngàn dặm" đầu tư phát triển đất nước bằng những lời sáo rỗng, bởi chắc chắn họ có học thức và khôn ngoan hơn đảng cộng sản, dù họ thất bại trong cuộc chiến chống lại làn sóng đỏ cộng sản. Tinh thần VNCH không bao giờ "già". Các thế hệ tiếp nối của chính thể VNCH vẫn từng ngày lớn mạnh với khát vọng "Đem đại nghĩa thắng hung tàn - Lấy chí nhân thay cường bạo". Đảng cộng sản không cần phải hô hào đổi mới, hết đại hội này đến đại hội khác vẫn chìm đắm trong đói nghèo, tụt hậu không có gì thay đổi. Hãy chứng minh lời nói của cố TT VNCH Nguyễn Văn Thiệu là sai khi Ông nói "Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm". Chỉ cần làm được điều đơn giản đó. VN tức khắc sẽ hồi sinh.