Dieses Blog durchsuchen

Donnerstag, 25. Februar 2016

những câu chuyện về lòng Tự trọng

MN theo E.mail cuả bạn.từ Hamburg............!**
Lòng Tự Trọng....Self-respect ...Dighity






Tác giả
> sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang
> Mỹ theo diện H.O. vào
>  năm 1990, hiện đã về
> hưu, an cư
> tại Westminster. Ông tham dự
> Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều
> bài kể lại những sinh hoạt sống
> động. Sau đây là bài
> viết mới nhất của
>  ông.
> Rất mong người Việt
> tại Hải Ngoại học hỏi được đức tính tốt
> “Biết Tự Trọng” của
>  người Mỹ để cộng đồng người Việt được
> vẻ vang hơn.
> *
> 1.

 Một
> hôm ghé chợ Quang Minh trên đường Brookhurst,
> trước chợ có thùng báo, tôi bỏ 25 cents để
> lấy tờ báo thì có hai ông và một bà chạy lại
> nói:
> - ông
> cho tôi xin một tờ.
> Tôi gặp cảnh này hoài, đột
> nhiên tôi nhăn mặt,
> thò tay vào
> thùng rút ra một tờ báo và đóng sập cửa thùng
> báo lại
>  trước sự chưng hửng của những người đứng
> đợi. Tôi lấy trong túi ra 3 đồng quarter đưa cho
> mỗi người một đồng và nói các ông bỏ vào
> thùng và lấy ra một tờ báo đem về đọc, chứ
> đừng bỏ một quarter mà lấy ra nhiều tờ coi
> không được, có một người Mỹ đang đứng kia
>  nhìn mình kìa. Tôi định nói vài điều nữa thì
> người đàn bà ném đồng quarter trả lại và
> nói:
> -
> Đồ phách lối.
> Tôi sợ
> quá bỏ đi một nước không dám quay lại, đi qua
> chỗ người Mỹ đang đứng, tôi nhìn thấy ông
> giơ một
> ngón tay cái
> lên
>  tôi nói:
> -Thank
> you.
> Cảnh này
> tôi thấy xảy ra hoài, có ông bỏ vào một đồng
> quarter rút ra ba bốn tờ
> báo. Tôi nghĩ rằng ông lấy
> về cho bạn bè mỗi người một tờ,
>  chứ lấy đi bán thì họ lấy cả thùng mà lấy
> vào lúc sáng sớm, sau khi nhân viên đi bỏ báo
> vào thùng vừa đi khỏi thì họ bỏ vào thùng
> một quarter, lấy hết xấp báo mới bỏ vào, chỉ
> để lại một tờ trong thùng thôi. Tôi
> đãtheo dõi hai thùng
>  báo ở trước chợ Hòa Bình, lúc sáng sớm mà
> thùng nào cũng chỉ còn một tờ thôi. Đó là
> những người đi lấy trộm báo để bán lại,
> họ đi từ lúc sáng sớm, canh cho báo vừa được
> bỏ vào thì họ lấy ra, lúc đó ít người qua
> lại không ai để ý.
>
> Làm ra tờ báo biết bao công sức của nhiều
> người, những người phải nặn tim, nặn óc
> viết ra những bài có giá trị để cho bạn
> đọc, còn những phóng viên phải ra ngoài lấy tin
> tức hoặc làm phóng sự có khi phải "xông pha
> ra trận tuyến trước lằn tên mũi đạn"
> để đem
>  về tin tức sốt dẻo cho độc
> giả. Không thiếu gì những
> người đã hy sinh vì công vụ được đưa lên
> trên truyền hình, trên báo
> chí. Một tờ báo chỉ
> có 25 cents, muốn đọc ta nên mua một tờ về
> đọc, đừng có chờ đợi người
>  ta mở thùng báo ra lại xin một tờ, coi không
> được, không giống ai
> hết. Thấy mà buồn !
> 2.
> Một
> hôm ở quán ăn Thành Mỹ ra, đang loay hoay de xe
> thì có một thanh niên dộng vào cửa xe của mình
> bằng cái búa, không phải búa đóng đinh mà là
> một cái rìu, nói
>  rằng:
> -Ở
> trên Pomona, bây giờ không có tiền đổ xăng về,
> xin vài đồng.
>
>
> Thấy cái búa sợ quá, riu
> ríu móc tiền ra cho nó vài đồng để nó đi cho
> rồi. Đúng là "xin
> đểu", từ ngữ thường thấy xuất hiện
> trên
>  mạng báo chí trong
> nước. Vậy là kiểu
> này bắt đầu được "xuất
> khẩu". Thấy mà buồn
> !
> 3.

> Con gái
> tôi làm ở Sở Xã Hội ở Santa
> Ana, xe để
> ở parking dưới hầm, thế mà khi đi làm ra một
> hôm thấy xe bị đập bể kiếng
>  phía trước, trong khi trong hầm không có xe nào
> bị đập bể cả, phải thay kiếng mới mất bốn
> năm trăm.
>
> - Trong sở con có gây thù oán với ai không?
>
> - Làm gì có, bố.
>
> - Thế con làm phần hành gì?
>
> - Con coi về child support.
>
> - Tức là đi kiếm những người cha không trả
> tiền nuôi con bắt phải trả để đỡ cho chính
> phủ phải cấp dưỡng phải không?
>
> - Dạ đúng.
>
> - Vậy thì thủ phạm là những người đó.
>
> - Con tiếp xúc với nhiều sắc dân lắm, Mỹ có,
> Mễ có, Việt Nam có, Trung Hoa có... biết ai là
> thủ phạm.
>
> - Còn ai trồng khoai đất này.
>
> - Bộ bố biết hả?
>
> - Người Việt mình chứ ai.
>
> - I don't think so.
>
> - Này nhé, người Việt mình khi chạm đến quyền
> lợi của họ, họ bực mình lắm tìm cách trả
> thù.
>
> - Nhưng đây con đòi họ trả cho chính phủ mà.
>
> - Biết vậy họ vẫn tìm cách trả thù cho bỏ
> ghét, chỉ có người Việt mình mới tìm ra
> đường đi nước bước của con, biết con đậu
> xe chỗ nào mà đập kiếng xe của con. Cả
> trăm xe đậu
> chỗ đó mà chỉ có mình xe con bị đập, còn
> những
>  sắc dân khác họ hơi đâu làm những chuyện
> ruồi bu đó.
>
> - Có lý.
> - Thấy mà buồn
> !
> 4.

> Một
> hôm đang ngồi uống cà phê với bạn ở Factory,
> anh em đang tán gẫu chả để ý đến những bàn
> bên cạnh, ai cũng có những chuyện riêng của
> họ, chuyện nổ như bắp
>  rang. Thình lình thấy một thanh niên hớt hải
> chạy vào tiệm tìm người quen, đến bàn bên
> cạnh nói:
> - Đại
> ca, Đại ca, thằng Thành nó đụng chết người ta
> rồi.
> Người
> được gọi đại ca đứng phóc dậy, tướng
> đúng
> là tay "anh
> chị". Đ.M.
> làm ăn như...
>  rồi thầy trò phóng đi mất. Tôi chẳng biết
> chuyện gì xảy ra, nhưng trong bàn tôi có người
> bạn khều chúng tôi cúi xuống nói
> nhỏ:
> - Đó
> là băng chuyên môn set-up những vụ
> đụng xe để
> lấy tiền bảo hiểm. Thằng
> đại ca ngồi một chỗ rồi
>  ra lệnh cho đàn em làm, hôm nay tổ trác mới
> đụng chết người. Thấy mà
> buồn !
> Tôi đi
> ăn phở ở một tiệm cũng bán đủ thứ nào bún
> chả Hà Nội, bún xáo măng, bánh tôm Cổ Ngư,
> nhưng đặc biệt có phở gà đi bộ ăn ngon.
> Thường thường tôi lại đây
>  hay kêu phở, tôi hay dẫn bạn bè ở xa lại ăn,
> họ cũng khen ngon. Theo thông lệ khi trả tiền xong
> thì mình cũng bỏ tiền tip tại bàn rồi đi ra
> nhưng người phục vụ cũng lớn tuổi nói
> nhỏ:
> - Ông
> đừng bỏ tiền tip, chủ lấy hết không cho nhân
> viên phục vụ.
> Tôi cứ đinh ninh khách hàng cho
> tiền tip là cho nhân viên phục vụ sao tiệm này
> chủ lại lấy không chia cho họ, thật là vô lý,
> nhờ ông ấy nói ra mình mới
>  biết, thật hết sức nói.Nhân viên làm cho
> nhà hàng họ mong có thêm tiền tip, làm quần
> quật cả ngày 10 tiếng rốt cuộc chỉ có tiền
> lương tối thiểu thì thật tội nghiệp họ
> quá. Tiệm này mới sang cho
> chủ khác, không biết chủ mới có áp dụng
>  chính sách bóc lột như chủ cũ
> không. Thấy mà buồn
> !

> 6.

> Vợ
> chồng chúng tôi trước đây có quen một bà, một
> cô thì đúng hơn, cô này thuộc tuýp ăn diện,
> mặc đồ hiệu, xài đồ
> hiệu, thuộc dân
>  sang, thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi ăn uống và
> đi shopping. Đi ăn thì tôi có tham dự, còn shopping
> thì đàn bà họ đi với nhau, họ mua gì sắm gì
> tôi không để ý. Rồi một hôm nhà tôi nói:
>
> - Cô ta ghê quá!
>
> - Ghê làm sao?
> -
> Em đi shopping với nó mấy lần em biết nó luôn
> luôn đổi giá mua hàng tốt với giá
> rẻ. Có lần em thấy cái áo
> nó mua đẹp quá mà giá có
>  mười mấy đồng, em cũng muốn mua một cái,
> hỏi nó mua ở đâu chị cũng muốn mua một
> cái. Nó nói chỉ còn một
> cái, thôi mình về, thế là nó hối em ra xe, nhưng
> em ấm ức trong lòng, hôm sau em trở lại tiệm
> ấy một mình thì áo nó mua hôm qua giá
>  65 đồng mà nó trả có mười mấy đồng, như
> vậy là nó đổi giá rồi. Và mới hôm qua đây,
> em với nó lại Macy's, nó lựa một cái áo vào
> phòng thử mặc luôn trên người đi ra, em nói
> thử rồi sao không cởi ra để tính tiền, nó
> đáp tỉnh bơ:
> - Áo
> của em mà.
>
>
> Sợ quá thôi từ rày không
> dám đi với nó
> nữa. Thế là chúng tôi
> mất đi một người bạn.Thấy mà buồn
> Hồi tôi học
> Trung học
> tôi theo chương
> trình Pháp, tôi nhớ ông thầy tên là Louvet, ông
> vô lớp hay nói câu:
>
> - L'heure
> c'est l'heure, avant l'heure n'est pas
> l'heure, apres l'heure n'est plus l'heure -
> Giờ là giờ, trước giờ không phải là giờ, sau
> giờ không còn là giờ
> nữa.
>
> Ông nói riết
> rồi chúng tôi cũng thuộc lòng câu đó và ông áp
> dụng cho những học trò đi trễ: lần thứ nhất
> ông tha, lần thứ hai ông không cho vào
> lớp. Nói
>  là tha nhưng bắt lên bục kể một câu chuyện
> bất cứ truyện gì, nói tiếng Pháp trong vòng năm
> phút, nhiều anh cũng lo té đái sau không dám đi
> trễ nữa.
> Ở bên Mỹ này
> có hai câu:

> Không ăn đậu
> không phải là Mễ, không đi trễ không phải
> Việt Nam
>
> Nghe đau
> lòng con quốc quốc quá ! Ai vinh dự được mời
> đi ăn đám
> cưới là cả một cực hình vì phải ngồi đợi
> hai tiếng hoặc
>  hơn nữa mới được dự
> tiệc. Phần nhiều tiệc
> cưới người ta thường tổ chức cuối tuần,
> không bận bịu cho những người đi làm thì
> những người đi dự không có lý do gì đi trễ
> hết. Thế mà, cái hủ lậu
> ấy vẫn không bỏ
> được! Chả
>  biết vì sao.Những người tự trọng,
> thiệp mời 6 giờ chiều người ta có đến trễ
> cũng 6 rưỡi là cùng, đây bắt mọi người phải
> đợi hơn hai tiếng mới có thể khai mạc buổi
> lễ. Kể cũng đau khổ cho
> những người phải ngồi chờ hay là những
>  người đến trễ chứng tỏ ta đây là những
> nhân vật quan trọng. Tệ
> trạng này kéo dài từ năm này qua năm khác và
> vẫn còn dài
> dài. Bó tay !Bây
> giờ chỉ còn cách trong thiệp mời nói
>  xin quý vị đến đúng giờ không có chúng tôi
> phải nêu tên quý vị đến trễ, nhưng mà ai
> dám? Ai mà làm thế bao
> giờ, thôi thì cứ để tệ trạng này kéo dài
> mãi đi. Thấy mà buồn

Đã bốn mươi năm con thầm đợi ba!

MN: theo thông tín viên MN từ Paris..gửi qua E-mail.....
 

Đã bốn mươi năm con thầm đợi ba!

 
 
Vào dịp đầu năm mới 2014, tôi tình cờ gặp lại một ngư dân đang buồn bã lang thang trên bến cảng Đà Nẵng. Anh này là người em họ một người bạn của tôi. Đến chơi nhà anh bạn, tôi đã tình cờ quen anh ta cách đây bảy tám năm. Anh ta cho biết, hiện nay cả đội tàu cá của anh đang tạm nghỉ ở nhà để dưỡng máy và chờ tình hình xem thế nào rồi mới dám ra khơi. Vì kể từ ngày 1/1/2014, muốn ra khơi đánh bắt cá là phải có giấy phép của chính quyền tỉnh Hải Nam, Trung Quôc. Rồi anh kể, ba anh ấy ngày 19/1/1974 đã bị giặc Tàu đánh chìm cùng Hộ Tống Hạm Nhật Tảo HQ 10, nhưng không tìm thấy xác nên má con anh ấy vẫn tin rằng, ba anh nay vẫn sống, có thể trên một hòn đảo hoang nào đó giữa Thái Bình Dương.


Cũng vì muốn tìm tin tức của người ba xấu số nên anh ta đã trở thành một ngư dân chuyên nghiệp đánh cá trên biển cả. Anh ấy hi vọng, ba anh sẽ quay trở về để cùng đồng đội của mình đòi lại Hoàng Sa và đuổi hết bè lũ Lê Chiêu Thống thân Tàu ra khỏi nước nhằm giành lại độc lập tự do và Biển Đông cho Tổ Quốc. Anh ấy nói, cứ gọi tên anh là "một ngư dân Hoàng Sa".

Nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngày giặc Tàu cưỡng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam, ngày 19/1/1974, tôi xin lược ghi lại vài dòng tâm sự của người "ngư dân Hoàng Sa" đó và xin gửi tới những đồng đội của ba anh ấy đang sống trên khắp thế giới lời chúc Năm Mới 2014 Hạnh Phúc, Bình An và luôn hướng lòng về Tổ Quốc!

(Viết theo lời tâm sự của "một ngư dân Hoàng Sa")

*
Đã bốn mươi năm con thầm đợi ba!
Đã bốn mươi năm
Con thầm đợi chờ ba!
Sát Tết Giáp Dần chia tay
Chưa một lần ba trở lại
Ngày đó con mới lên năm
Cứ ngồi chờ ba, chờ mãi
Má bảo ba sẽ quay về
Sao chưa thấy, thưa ba?Đêm đêm chờ tin
Từ những tiếng tàu hụ khơi xa
Với chút hi vọng mong manh
Ba đã bị dạt vào đảo vắng
Nhưng từ tháng tư năm 75
Những con tàu rời bến cảng
Mãi mãi không quay về
Con vẫn đợi tin ba!Má và con chỉ biết rằng
Ba đã chiến đấu giữ Hoàng Sa
Nhưng giặc Tàu quá đông
Đã bắn trúng HQ 10 bị đắm
Con hi vọng ba bơi được ra xa
Rồi bị lạc vào đảo vắng
Như chú Rô Bin Xơn
Ba từng kể con nghe
Và mong một ngày gần đây
Ba sẽ lại quay về!Từ năm lên 18
Con đã theo tàu đi đánh cá
Cùng những ngư dân ra khơi
Để mong đợi tin ba
Con từng theo tàu cá nhiều lần
Ra quần đảo Hoàng Sa
Mấy lần bị Trung Quốc đánh đuổi

Phá hỏng tàu, cướp cá
Một lần tàu của chúng con
Bị dạt vào đảo đá
Giữa muôn ngàn cánh chim
Như ẩn hiện bóng hình ba!Trong sâu thẳm trái tim
Con tin ba còn sống

Có thể trên một hòn đảo hoang
Giữa biển Thái Bình Dương
Và trái tim ba
Luôn hướng về đất cảng
Vẫn yêu má và con
Cùng nội ngoại thân thương!Ba ơi!
Nơi đảo xa ba có nhớ nhà không?

Ở quê hương má cùng con
Quanh đời cứ làm thuê lầm lũi
Nay già yếu má ở nhà trông cháu nội
Con là ngư dân suốt tháng ngày
Trên biển cả mênh mông
Sao nay lũ giặc Tàu
Cấm đánh cá Biển Đông?Theo con, Biển Đông
Là của Việt Nam, chứ ba?

Ngày ba còn ở nhà, ông nội vẫn
Ra Biển Đông đánh cá
Nay tàu của Trung Quốc rõ ràng
Sao báo đảng gọi chúng là "tàu lạ"?
Lạ ở chỗ nào
Hay vì đã cưỡng chiếm Hoàng Sa?
Phá hoại kinh tế nước mình
Và hà hiếp dân ta?Vậy mà sao có người

Còn thân bọn Tàu cộng, hở ba?
Hay họ là cánh tay nối dài
Của kẻ thù truyền kiếp?
Bởi Bắc Thuộc một ngàn năm
Có ai người không biết?
Mà còn rước giặc xâm lăng

Về giày xéo mẹ cha?
Xin ba hãy trở về với non nước quê nhà!
Vì chỉ có ba và các đồng đội năm xưa
Mới có thể cùng toàn dân cứu nước
Bởi Lê Chiêu Thống thời nay

Là tay sai quân xâm lược
Nhằm gìn giữ ngai vàng
Bán rẻ núi sông ta!
Như cách đây 56 năm
Viết công hàm
Dâng quần đảo Hoàng Sa!

Sau năm 79
Dâng Mục Nam Quan cho giặc
Sau năm 2000 dâng Bô xít Tây Nguyên
Cùng nhiều đất rừng Miền Bắc... Ba hãy về đây để nhìn hình ảnh xót xa
Ôi! Những ông già lưng còng
Đứng hát Tiến Quân Ca!


Hà Nội, 15/1/2014