Dieses Blog durchsuchen

Mittwoch, 16. Dezember 2015

New Navy..............A MUST SEE..............; Boeing B797; USS New York

MN: theo thông tín viên MN từ Paris gởi qua E-mail..........!^^
bọn Chệt sợ run...là phải........!


hose of you who were in the service or like boats and planes will appreciate this. 
Be sure to scroll all  the way down and see the 3 carriers and the new fighter jet. 
The specs are awesome. 
Talk about whip lash. Credit should be given to the female pilot. 

 

Great pictures...Boeing does it again... 
3 Carrier Groups and Boeing 797 - A New Way To Fly



 



The plane in these pictures is still officially the 'Air
Vehicle Number 1', a prototype, on board the USS George
Washington CVN-73 for catapult fit checks.  Not exactly still
Top Secret but certainly not yet made public.


It will be known as the F/A-37.  Although specs are
classified, it is believed to be Mach 3.5 (top speed in the
Mach 4 range) super-cruise stealth fighter/bomber/interceptor
with approximately a 4,000nm range.  Awesome!


Check out the Navy test pilot in the cockpit of the
F/A-37...LT Kara Wade.








cid:4C4655C3A4484DA09B99DABCED5D21AD@ernie4115d2ff7

For the first time in over 20 some odd years, three carrier strike groups

got together in formation for a great photo op.

From top to bottom are the aircraft carriers, ABRAHAM LINCOLN,
 
KITTY HAWK and RONALD REAGAN.

We even had Air Force planes fly-over, see the B-2 Stealth Bomber
 
in the fifth & seventh picture down.  The only warships not seen in the 
photos are the 4 nuclear powered submarines standing guard.

 
cid:8D7F0241671445BDBBB7843E11F288DB@ernie4115d2ff7
cid:42B49CAFDD684B9DAB2F3EFAA3E2239B@ernie4115d2ff7
cid:5CD3C68917914AA1B3279F855296F9A4@ernie4115d2ff7
cid:AE96B72C62C6405DA043BC6123E9EED1@ernie4115d2ff7
cid:A405368DDBD74FF7A75F35CBDBF16BD1@ernie4115d2ff7
cid:39B1D9C5146A45B58E4AC68F278702F0@ernie4115d2ff7


                                  
Now this is an AIRPLANE!!! 
cid:5B50857A7D58476BB6CA70D42028CA27@ernie4115d2ff7
Look at this new aircraft...
Boeing is preparing a 1000 passenger jet that could reshape the
Air travel industry for the next 100 years. The radical Blended Wing
design has been developed by Boeing in cooperation with the
NASA Langley  Research Center.
 

The mammoth plane will have a wing span of 265 feet compared
to the 747's 211 feet, and is designed to fit within the newly
created terminals used for the 555 seat Airbus A380, which is 262 feet wide.
 

The new 797 is in direct response to the Airbus A380 which has racked
 
up 159 orders, but has not yet flown any passengers. Boeing decide to 
kill its 747X stretched super jumbo in 2003 after little interest was shown 
by airline companies, but has continued to develop the ultimate Airbus 
crusher 797 for years at its Phantom Works research facility in
Long Beach, Calif.
 

The Airbus A380 has been in the works since 1999 and has accumulated
 
$13 billion in development costs, which gives Boeing a huge advantage
now that Airbus has committed to the older style tubular aircraft for
decades to come.
 

There are several big advantages to the blended wing design, the most
 
important being the lift to drag ratio which is expected to increase by an 
amazing 50%, with overall weight reduced by 25%, making it an 
estimated 33% more efficient than the A380, and making Airbus's 
$13 billion dollar investment look pretty shaky. cid:FE1BA564D0244ABA9FC0CBE0BC8C356F@ernie4115d2ff7
 

High body rigidity is another key factor in blended wing aircraft. It reduces
 
turbulence and creates less stress on the air frame which adds to efficiency, 
giving the 797 a tremendous 8800 nautical mile range with its 1000
passengers flying comfortably at mach 0.88 or 654 mph (+-1046km/h)
cruising speed another advantage over the Airbus tube-and-wing designed
 
A380's 570 mph (912 km/h). 

The exact date for introduction is unclear, yet the battle lines are clearly
drawn in the high-stakes war for civilian air supremacy.

What an amazing thing! 
 
   
GREAT NEW PHOTOS! 
Here SHE is!   
As you scroll down, notice 
the two twin towers on top.


Here SHE is,
the USS New York, 
made from the   
World Trade Center! 

USS New York...
It was built with 24 tons of 
scrap steel from the   
World Trade Center. 

It is the fifth in a new class of warship - 
designed for missions that include special 
operations against terrorists. It will carry 
a crew of 360 sailors and 700 combat-ready 
Marines to be delivered ashore by helicopters 
and assault craft. 

 Steel from the World Trade Center was melted 
down in a foundry in Amite, LA to cast the ship's 
bow section. When it was poured into the molds 
on Sept 9, 2003, 'those big rough 
steelworkers treated it with total reverence,' 
recalled Navy Capt. Kevin Wensing, who was there. 


'It was a spiritual moment for everybody there.' 


Junior Chavers, foundry operations manager, 
said that when the trade center steel first 
arrived, he touched it with his hand and the 
'hair on my neck stood up.' 
'It had a big meaning to it for 
all of us,' he said. 'They knocked us down. 
They can't keep us down. We're going to be 
back.'  
The 
ship's motto? 

'Never Forget' 

Please keep this going so everyone can see 
what we are made of in this country! 


 

"If we ever forget that we're 
one nation under God,
we will be a nation gone under." - Ronald Reagan 


GOD BLESS YOU

 

 

Thăm chồng tại Trại tù “cải tạo” Tân Lập

MN: đọc trong e-mail cuả bạn.............!





Thăm chồng tại Trại tù “cải tạo” Tân Lập

Bích Lan

“Thương anh mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”

Đường Saigon - Hà Nội dài hơn 1700 km, có mấy núi, mấy sông, ngàn vạn cái đèo cũng không ngăn được bước chân những chinh phụ đi tìm chinh phu trong ngục tù của VC. Năm 1979, tôi từ Nam ra Bắc lần đầu tiên, xuống ga Hà Nội, tới bến xe Kim Liên để về Ninh Bình, quê chồng, nơi mà năm 1954 khi đình chiến anh mới được 12 tuổi mà đã một mình dám theo các cô chú họ hàng vào Nam, xa lìa cha mẹ anh em. Hơn 20 năm sau, anh trở về quê hương đất Bắc tay trong cùm, chân mang xích. Tôi đến Ninh Bình để đón mẹ chồng cùng lên thăm chồng tôi ở trại Tân Lập, vì bố mẹ chồng tôi đã thăm anh mấy tháng trước và đã biết được trại tù này.

Thân gái dặm trường nên khi xuống ga Hà Nội, tôi nhìn quanh để tìm bạn đồng hành, tất cả lem luốc như có gì mặc nấy, thanh niên, thiếu nữ, ông già, bà lão v.v.. mặc giống nhau, cùng một mầu, mầu “bộ đội” với dép râu, nón cối, xe đạp. Tôi thoáng trông thấy một chị y phục tươm tất nổi bật trong đám đông ấy và có lẽ chị cũng cùng tâm trạng, cùng hoàn cảnh như tôi khiến chúng tôi tiến gần lại nhau, và chúng tôi là những chinh phụ đi tìm chồng giữa chốn “hỗn quân”. Đám đông nhìn chúng tôi, người Hà Nội nhìn chúng tôi với thái độ vô cảm, họ chỉ trỏ, soi mói, thì thào với nhau, họ biết chúng tôi là người từ miền Nam, người Sài Gòn, “Vợ ngụy”. Chúng tôi đứng với nhau một lúc cảm thấy mình không lẻ loi; rồi chị bạn có thân nhân ở Hà Nội đón và tôi lại cô đơn, một mình.

Ở bến xe Kim Liên, những đứa nhỏ bằng tuổi con tôi, từ 7 tới 10 tuổi, chúng líu lo chen chúc quanh tôi nghe rất là dễ thương, tôi đã nép mình sang một bên đường và nhường lối cho chúng đi qua nhưng vẫn bị chen lấn. Mấy phút sau chúng tản mát đâu hết, tôi chưa kịp hỏi han các em lời nào. Thấy các em, tôi nhớ đến con tôi, mới đi có mấy ngày mà nhớ con quá, các con còn nhắc mẹ là nhớ hôn bố thay các con.

Tôi nhìn lại túi xách tay nhỏ, chết rồi! Tiền bạc và giấy tờ của tôi đã mất! Không lẽ những trẻ thơ chỉ bằng con mình đã lấy của mình rồi chăng? Nhưng ngoài các em ra, có ai chen lấn gì tôi đâu, nhưng tôi đã mất đồ thật rồi! Trong cảnh bơ vơ, lần đầu tiên về quê chồng nơi xứ Bắc này tôi phải làm gì đây? Tôi vào đồn công an bến xe Kim Liên để khai báo. Mấy người công an tiếp tôi hờ hững như chẳng có chuyện gì quan trọng, như là chuyện thường ngày, một người đưa cho tôi tờ giấy và cây viết, cộc lốc:

- Khai đi.

Mấy phút sau, tôi nộp lại tờ khai mất giấy tờ, tiền bạc và quan trọng nhất là giấy xin thăm nuôi, tên công an vừa đưa tờ giấy và viết cho tôi trước đó 15 phút quát:

Tôi bảo chị mất cắp gì thì khai vào tờ giấy này, còn lôi thôi gì nữa không?

Tôi trả lời: “Tôi khai rồi đây này”.

Hắn cầm tờ giấy lật qua lật lại, nhìn tôi chầm chầm, mấy tên ngồi gần đó và cả mấy tên đứng quanh đó trố mắt nhìn tôi, một tên nào đó thốt lên:

- Nhanh thế!

Tôi không quan tâm tới gì họ nói, họ muốn “khai” bao nhiêu tôi “khai” cho họ là xong, nhưng trước mắt, không giấy tờ tiền bạc làm sao tôi về đến quê chồng, và còn vào trại tù thăm chồng trong lúc khó khăn này!

Tôi đứng chơ vơ lẻ loi trong đám đông hỗn độn và hỗn hào trong bến xe, cùng tắc biến, tôi hỏi thăm đại một người đường về quê chồng. Trời thương, may gặp được người cùng làng của cha mẹ chồng, vài lời thăm hỏi, và biết hoàn cảnh của tôi, bác đã nhận lời giúp trả tiền xe và đưa tôi về nhà cha mẹ chồng. Bác an ủi tôi, bác bảo:

- Bác là người cùng làng, cùng họ hàng nên cháu đừng sợ.

Tôi cảm thấy bớt cô đơn.

Ngồi trong cái xe cũ kỹ về Ninh Bình, đến một làng có ngôi thánh đường khá lớn, xa xa có dãy núi, trên đỉnh núi thật cao ấy có cây thánh giá sừng sững giữa trời. Làng của chồng tôi đây sao? Lấy chồng năm 20 tuổi tôi đã theo đạo của chồng. Trước khi vào nhà cha mẹ chồng, đi ngang qua ngôi Thánh đường, tôi đã cầu xin Chúa cho được gặp chồng và xin cho anh được bằng an.

Xuống xe đầu làng, thấy một thanh niên đi tới, không chờ họ nói mà tôi hỏi trước:

- Này, em có phải là em của anh Chiến không?

Cậu ta ngẩn người ra và hỏi lại tôi:

- Sao chị biết.

- Chị là chị Chiến đây, trông em giống anh ấy quá.

Chú ấy chở hai giỏ quà sau xe, tôi đi bộ theo, trên đường vào làng mọi người túa ra thăm hỏi, những đứa trẻ miệng trầm trồ, có đứa còn nói lời chào “Chào chị Chiến”. Trẻ con ở đây lễ phép hơn. Cha mẹ chồng tôi đã vào Nam thăm mẹ con tôi năm 1977 nên tôi cũng không xa lạ với ông bà, tôi được sống trong những giây phút ấm áp đó.

Qua một đêm ở nhà cha mẹ chồng, họ hàng, dân làng đến thăm hỏi, họ cũng muốn tìm hiểu đời sống của người miền Nam. Khách đầy nhà, một người nói rằng hồi nhỏ học cùng lớp với chồng tôi, thấy tôi người Huế, anh nói với tôi:

- Này chị Chiến, năm 1973 đơn vị tôi bao vây một cái đồn ở Huế, nghe tin Chiến ở trong đó nên tôi rút quân không đánh nữa.

Thoáng nghĩ: “Lại có mấy cái máy lạnh đặt ở công viên” nữa rồi, tôi trả lời anh:

- Ông xã tôi chỉ ở miền Nam, không có ở Huế.

Sáng hôm sau mẹ chồng tôi và tôi lại lên Hà Nội, đi xe lửa chợ từ Hà Nội lên Yên Bái, xuống ga Ấm Thượng, tầu chở người và súc vật chung, người và vật chen chúc hôi hám. Tôi và mẹ tôi không có chỗ ngồi vì phần đông là bộ đội, họ đã chiếm hết chỗ rồi, họ nói chuyện như cãi lộn, hò hét, chửi thề, văng tục, họ chẳng biết nhường chỗ cho người già và phụ nữ. Tôi và mẹ tôi phải vịn thanh sắt, chân kẹp chặt giữ mấy giỏ đồ, đứng liên tục 10 tiếng đồng hồ từ 5 giờ chiều tới 3 giờ sáng mới tới ga Ấm Thượng, trong khi đó họ ngồi, họ chiếm cả chỗ…

Trong toa tầu ánh đèn lờ mờ, con tàu lắc lư, một tên thừa cơ tranh sáng tranh tối, đưa tay sờ ngực tôi, mẹ tôi đứng cạnh tôi trông thấy bà la lên:

- Ấy, ấy, đó là con dâu tôi đấy, nó có chồng 3 con rồi đấy mấy chú ơi.

Mặc cho bà la, chúng cười nham nhở và còn bảo: “Thế à”! … cười nói khả ố…*

Tôi nói mẹ đừng la nữa, tầu sắp đến ga rồi, coi chừng mấy giỏ quà giúp con.

Mẹ con tôi xuống ga Ấm Thượng và phải nằm chờ tới sáng, ga trống vắng lạnh lẽo, lại phải ở chung với chó, lợn, gà. Trời đêm mưa phùn, gió rét, tôi nghe tin hôm qua có một anh tù cải tạo bị chết đuối.

Bàng hoàng, xúc động, tôi ôm mẹ và khóc, mẹ chồng tôi sau hơn ¼ thế kỷ mới gặp con, có biết bao điều để nói, nhưng với cái nhiễu nhương trước mắt mẹ cũng chỉ biết cầu xin.

- “Cầu cho tất cả được bình yên trở về, ngủ đi con, ngày mai còn phải đì đò rồi đi bộ mười mấy cây số vào trại, ngủ đi con.

Từ ga Ấm Thượng vào trại Tân Lập phảỉ đi đò ngang qua sông Hồng nước chảy xiết, con đò mong manh xuôi theo giây cáp, tròng trành như sắp bị cuốn trôi đi theo dòng nước. Lên đò lại phaỉ đi bộ hơn 20 cây số đường rừng, bùn đất gập gềnh, mẹ tôi thấy tôi đi không nổi nên cứ dành gánh những gói quà. Vào tới trại thì đã xế chiều, trình giấy tờ, lại phải ngủ qua đêm trong khí hậu núi rừng lạnh thấu tim gan để qua ngày hôm sau mới được gặp anh! Lại một đêm trằn trọc, đêm đầy tiếng kẻng, mỗi lần nghe tiếng kẻng từ trong trại dội ra là tôi lại ôm mẹ, nghĩ tới anh qua hình ảnh các bạn anh mà tôi đã thấy trên đường vào trại, các anh cũng đã vui mừng khi nhìn thấy chúng tôi nhưng không còn vóc dáng ngày nào, an phận! Chịu đựng! Vậy là hết rồi sao!

Sau 15 phút ngồi đối diện với chồng, có mẹ chồng bên cạnh, tôi chẳng nói được gì với anh cả. Chúng tôi chỉ mới nói chuyện gia đình mạnh khỏe, con cái học hành là đã hết 15 phút! Chỉ muốn nắm tay anh mà cũng chẳng được vì tên cán bộ ngồi đầu bàn cứ chằm chặp nhắc nhở “Anh chị phải giữ nếp sống văn hóa”! Văn hóa gì đây hỡi trời?

Chồng tôi nhận quà, tôi chỉ dặn được vài câu anh cố gắng giữ sức khoẻ thế nào cũng có ngày đoàn tụ, còn chồng tôi thì nói em cố gắng lo cho các con, đừng lo cho anh.

Chồng tôi lại phải vào trại, anh đi được vài bước, quay lại, bước đi, ngoái cổ lại phía sau. Lòng tôi bối rối, đau như cắt, thình lình tôi gọi to:


- Anh!

Chồng tôi dừng lại, tôi chạy thật nhanh, ôm chầm lấy chồng và hôn anh, hôn lấy hôn để, tên cán bộ nhìn thấy thế, anh ta ú ớ:

- Ơ cái anh chị kia, nhớ giữ gìn nếp sống văn hóa chứ.

Mấy người tù trẻ, có lẽ là tù hình sự, đứng vỗ tay như là ở cái xã hội Bắc Kỳ này chuyện vợ chồng hôn nhau chỉ có trong phim. Mặc cái gì là văn hóa, cái gì là nội qui, nhớ chồng quá, ai nói gì mặc kệ, bao năm xa cách, đi từ Nam ra Bắc cũng chẳng được cầm tay mà chỉ ngồi nhìn nhau 15 phút thôi sao! Tình người và tình vợ chồng ở nơi đây cũng trở thành gỗ đá ư!

Cái hôn đầu tiên, ngày nào ấy năm 1968, anh đã ôm hôn tôi sau bánh xe Jeep, còn tôi chỉ biết chịu trận, run rẩy. Ngược lại, hôm nay trong hoàn cảnh éo le này, chồng tôi chỉ như khúc cây để cho tôi sờ mặt, hôn anh trong một phút bất thần vì nhớ nhung. Không biết khi vào trại anh có bị hình phạt gì không? Sau này, những khi ôn lại chuyện thăm chồng, vợ chồng tôi đã đùa với nhau là hai cái hôn sấm sét. Anh có biết trải bao đoạn đường từ Nam ra Bắc mới được nhìn người yêu, mới được ôm vội vàng nửa phần đời trong tích tắc mà mấy tên cán bộ đang xỉ vả mình đây này.

Nhưng em quyết đi thăm anh, tìm anh, và em đã được gặp anh.

Dù vất vả, mọi gian nan đã xẩy ra trên đường đến thăm anh, dù đã vượt quá sức chịu đựng của em, nhưng em đã mãn nguyện là anh còn sống, và em đã được ôm và được hôn anh dù chỉ trong phút giây. Trên đường trở về, lâu lâu mẹ chồng tôi lại ôm vai tôi, nhìn tôi và mỉm cười.

Bích Lan
 19B

tụi chó tay sai Tàu cọng có quyền hạn gì mà bắt giử cầm nguời Việt Nam..................!^^

MN..tụi chó tay sai Tàu cọng có quyền hạn gì mà bắt giử cầm  nguời Việt Nam....nhứt là..nguời đó là một anh hùng... đuợc dân tộc Việt yêu thuơng mến phục..............!^^
theo thơ cuả bạm từ Hamburg.........!


 
Nhạc sĩ Việt Khang (giữa) ngày ra tù. Courtesy of haedc.org

Nhạc sĩ Việt Khang sau bốn năm thụ án với tội danh tuyên truyền chống phá nhà nước được trả tự do vào sáng ngày 14/12/2015.
Từ nhà riêng tại thành phố Mỹ Tho nhạc sĩ Việt khang dành cho đài Á châu tự do cuộc phỏng vấn sau đây, do Kính Hòa thực hiện.
Kính Hòa: Đầu tiên xin chúc mừng anh được trả tự do! Sức khỏe anh hiện thế nào ạ?
Nhạc sĩ Việt Khang: Tôi khỏe nhưng mới ra tù nên sức khỏe chưa ổn định.
Kính Hòa: Anh được trả tự do ngày hôm qua…
Nhạc sĩ Việt Khang: Tôi mới về đây thôi chứ không phải hôm qua, tôi đi xe từ trại giam về đến đây là 3, 4 giờ chiều.
Kính Hòa: Mấy giờ thì họ đưa anh ra cổng trại giam để người nhà đưa về?
Nhạc sĩ Việt Khang: Không, không có người nhà, mà người ta đưa tôi về. Tôi còn cái án quản chế hai hay ba năm gì đó. Người ta không cho người thân đón tôi, mà trong nhà trại có người đưa tôi về. Sáng đi từ trại là 7 giờ, rồi người ta còn ghé ăn uống nữa. Tôi thì ăn uống không được, lý do là tâm trạng biết ở nhà đang chờ, xe cộ lại chậm chạp.
Kính Hòa: Cảm tưởng của anh như thế nào khi được trả tự do mặc dù còn bị quản chế?
Nhạc sĩ Việt Khang: Tôi cảm thấy rất hạnh phúc sau những gì xảy ra với tôi. Bốn năm tôi xa nhà, bốn năm đó đổi lại là rất nhiều người đã thương mến tôi, luôn muốn tôi có sức khỏe để vượt những khó khăn mà tôi bắt buộc phải trải qua. Tất cả những tấm lòng đó tôi không thể nói được bằng lời vì không thể tả nó bằng lời.
Tôi cảm thấy rất sung sướng và hạnh phúc, đồng bào đã yêu thương tôi, đồng bào cảm thông, luôn muốn rằng tôi khỏe mạnh để vượt qua những khó khăn của cuộc sống của tôi cũng như của con đường tôi đi.
Nhân dịp này tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những sự quan tâm, động viên, những lời cầu nguyện cho tôi, tất cả những gì mà các ông bà cô bác, các anh chị, các bạn, các em đã dành cho tôi, và tôi ghi nhận cái điều đó. Trong cuộc đời của tôi tôi không thể tưởng tượng ra những gì mà đồng bào cũng như bà con đã thương mến tôi như vậy, tôi cảm ơn rất nhiều.
Kính Hòa: Bây giờ nhìn lại các nhạc phẩm anh sáng tác, mà vì những nhạc phẩm đó anh bị tù đày, anh có cảm thấy một sự hối tiếc hay không?
Nhạc sĩ Việt Khang: Chắc chắn là tôi không hối tiếc. Tất cả những gì tôi làm cũng góp một phần chứ không phải là vô nghĩa đối với tôi. Tôi góp một phần để nói lên tiếng nói của trái tim của người Việt nam.
Tôi là một người nghệ sĩ thì yêu nước theo cái cách của một nghệ sĩ, có gì đâu mà hối tiếc. Tôi được sự cảm thông của rất nhiều người, cảm thông cho nỗi niềm trong bài hát của tôi. Bao nhiêu đó thôi là tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Kính Hòa: Dự định trước mắt và lâu dài của anh như thế nào? Anh có tiếp tục con đường nghệ thuật hay không?
Nhạc sĩ Việt Khang: Tôi phải sắp xếp lại chuyện gia đình, vì gia đình cũng có những chuyện lớn xảy ra với tôi, tôi phải có thời gian sắp xếp.
Còn công việc thì là kiếp tằm nhả tơ, ai trong giới nghệ sĩ như tôi cũng vậy thôi, khó mà bỏ nghề lắm. Ca hát, chơi nhạc, làm đẹp cho đời, cái đó là tất nhiên.
Kính Hòa: Cảm ơn anh Việt Khang đã dành cho chúng tôi những giây phút quí báu khi anh vẫn còn mệt mỏi. Chúc anh có nhiều sức khỏe tiếp tục con đường nghệ thuật mà anh nói với chúng tôi.
Nhạc sĩ Việt Khang: Cám ơn anh và tất cả những người đã quan tâm đến tôi.

Ngừa ung thư chỉ vài vài lát chanh đông lạnh

 MN: đọc trong trong trang link

Đông lạnh chanh, bạn sẽ không phải đến bệnh viện vì ung thư
Chanh là một loại trái cây phổ biến, bạn sẽ bất gặp chúng ở bất kỳ lĩnh vực nào trong cuộc sống như ẩm thực, làm đẹp,chữa bệnh… Chanh chứa nhiều vitamin, chất chống oxy hóa rất tốt cho sức khỏe và toàn bộ cơ thể.
Khoa học đã chứng minh rằng chanh có một loạt các công dụng bao gồm: giải độc cơ thể bằng cách kích thích chức năng gan thận hoạt động, tăng cường hệ thống miễn dịch và làm giảm tác động của các gốc tự do, do đó, ngăn ngừa sự phát triển của các căn bệnh khác nhau.
Chanh có tác dụng tuyệt với tới mọi lĩnh vực đời sống.
Tuy nhiên, rất nhiều người không biết rằng hầu hết các dinh dưỡng, chất chống oxy hóa tập trung ở vỏ chanh, phần bạn hay vứt đi.
Theo nghiên cứu gần đây, các hợp chất chống oxy hóa và các loại tinh dầu trong vỏ chanh đủ cao để chiến đấu với căn bệnh ung thư.
Tại sao chanh đông lạnh lại phòng ung thư?
Nghiên cứu đã phát hiện, trong một trái chanh có khoảng 22 chất chống ung thư, bao gồm: limonene, citrus pectin, glycosides flavonnol, vitamin C...
Bạn nên biết rằng, nước ép chanh có nhiều lợi ích với sức khỏe nhưng khi nói đến tác dụng điều trị, ngăn ngừa ung thư phải đề cập đến vỏ chanh. Các đặc tính chống ung thư có được là do hợp chất limonoids chứa trong vỏ chanh.
Theo hơn 20 nghiên cứu về chủ đề này, hợp chất này đặc biệt có lợi với căn bệnh ung thư vú và nó hiệu quả gấp 10.000 lần so với adriamycin, loại thuốc được sử dụng trên toàn thế giới  để hóa trị liệu chống ung thư. Tuy nhiên, không giống như adriamycin, limonoids không phá hủy các tế bào khỏe mạnh, do đó, hoàn toàn an toàn.
Bạn sẽ phải ngạc nhiên khi biết rằng limonoids có tác dụng tích cực trong điều trị các các loại ung thư như:
-  Ung thư đại trực tràng.
- Ung thư tuyến tụy.
- Ung thư tuyến tiền liệt.
-  Ung thư gan.
- Bệnh bạch cầu.
Chanh đông lạnh phòng đến 50% các loại ung thư.
Theo tổ chức nghiên cứu khoa học và công nghiệp của Úc (CSIRO), cả một trái chanh có thể phòng chống các loại ung thư lên đến 50%.
Tổ chức này khuyên rằng, hãy tiêu thụ ít nhất 150gr vỏ cam chanh mỗi tuần để phòng chống ung thư, việc đông lạnh sẽ giúp vỏ chanh giữ nguyên các chất chống oxy hóa và tinh dầu bên trong và quan trọng hơn là bạn dễ dàng sử dụng.
Công thức đông lạnh chanh
Hầu hết các khuyến cáo cho rằng để điều trị và ngăn ngừa ung thư hiệu quả bạn chỉ cần sử dụng chanh thường xuyên, bao gồm cả vỏ. Do đó, cách tốt nhất đó chính là cho cả trái chanh vào trong ngăn đá tủ lạnh.
Bước 1: Rửa sơ bề mặt chanh bằng nước sạch hoặc hỗn hợp có pha nước với một ít baking soda hoặc giấm táo, bạn có thể tìm mua baking soda tại các tiệm làm bánh, giấm táo ở siêu thị trên toàn quốc.
Bước 2: Sau đó nhanh chóng cho chanh vào trong ngăn đá tủ lạnh.
Bước 3: Cuối cùng, khi chanh đã đông đá bạn đã có thể sử dụng chúng.
Bước 4: Chanh đông lạnh dùng rây cà thành bột cả vỏ và thêm vào các món ăn hoặc thức uống hằng ngày như sinh tố, salad hoặc bất kỳ loại món ăn nào bạn thích.
Mỗi tuần nên sử dụng 150gr chanh đông lạnh để phòng ung thư.
Mỗi tuần, theo khuyến cáo nên tiêu thụ 150gr vỏ cam chanh đông lạnh theo cách trên, tuy nhiên, bạn có thể sử dụng nhiều hơn cũng không sao.
Mặc dù không có tác dụng ngay lập tức nhưng chúng tôi đảm bảo rằng phương pháp này giúp bạn phòng triệt để các loại ung thư kể trên.
Vậy còn chờ gì nữa, hãy đông lạnh quả chanh trong tủ đá nhà bạn ngay hôm nay nhé.
Vạn Phúc (Theo Healthy Food House)

Hiểm họa Trung Quốc ở Bình Định

MN. theo bản tin cuả thông tín viên cuả MN tuừ Paris gởi sang...!^^
 https://www.youtube.com/watch?v=0N-rO2vD04Y

Hiểm họa Trung Quốc ở Bình Định

Kiêm tính - bản năng và lẽ sống của người Hán
Tuy vẫn còn những tranh cãi về nguồn gốc của người Hán, nhưng hầu như tất cả các nhà nghiên cứu đều thống nhất ở một điểm quan trọng: Đây là một dân tộc mà “kiêm tính” (hay thôn tính: tức xâm chiếm, cướp đoạt đất đai của người khác và biến thành của mình) đã trở thành một thứ bản năng hay một lẽ sống từ hàng ngàn năm nay. Lịch sử hình thành và phát triển của Trung Hoa Đại Hán là lịch sử của những cuộc chiến tranh xâm lược, thôn tính lãnh thổ và đồng hóa các dân tộc khác.



Công ty Sinh Hóa Minh Dương Việt Nam. (Hình: Lê Anh Hùng)
Đối nghịch với Trung Quốc, lịch sử Việt Nam là lịch sử của công cuộc dựng nước và giữ nước. Và đối tượng mà người Việt Nam thường xuyên phải đương đầu để bảo vệ đất nước chẳng phải ai khác mà chính là người láng giềng phương Bắc kia.
Hơn hai thế kỷ trước, Napoleon Bonaparte từng nói: “Trung Hoa là một con sư tử đang ngủ. Hãy để cho nó ngủ, bởi khi thức giấc, nó sẽ làm thế giới rung chuyển.” Và sau “thế kỷ ô nhục” kéo dài từ thế kỷ 19 sang đầu thế kỷ 20, thời kỳ mà Trung Quốc hết bị phương Tây xâu xé lại đến Nhật Bản xâm lược, đường lưỡi bò do chính quyền Tưởng Giới Thạch tưởng tượng ra trên Biển Đông đã đánh dấu sự thức tỉnh của con sư tử Trung Quốc ngay khi quốc gia này còn đang trong cơn biến loạn của cuộc Nội Chiến Quốc-Cộng.
Mao Trạch Đông từng khẳng định trong một cuộc họp của Bộ Chính trị Đảng Cộng Sản Trung Quốc năm 1965: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Châu Á, bao gồm cả miền Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore... Một vùng như Đông Nam Châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản... xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy...”
Năm 2009, một viên tướng Trung Quốc thẳng thừng đề nghị với Mỹ là nên “chia đôi Thái Bình Dương” với họ. Và đến năm 2015, Hoàn Cầu Thời Báo, một ấn phẩm của Nhân Dân Nhật Báo, cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã lên tiếng đòi Trung Quốc phải chuẩn bị chiến tranh “hất cẳng” Mỹ để trở thành bá chủ thế giới.

Chiến lược thôn tính Việt Nam của Trung Quốc

Trung Quốc chưa bao giờ nguôi dã tâm thôn tính Việt Nam. Ngay trong thời kỳ “trăng mật” của mối quan hệ Việt - Trung “vừa là đồng chí, vừa là anh em,” họ đã lợi dụng việc vẽ bản đồ giúp Việt Nam để dịch chuyển đường biên giới; lợi dụng việc đưa quân sang giúp Việt Nam làm đường để tàn phá di tích, cảnh quan và long mạch của Việt Nam, v.v..... Tháng 6, 2014, khi nói chuyện với các nhà lãnh đạo Việt Nam, Ngoại Trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì thậm chí còn thúc giục “đứa con hoang đàng” Việt Nam trở về nhà.
Để tiến tới ngôi vị bá chủ thế giới, hướng bành trướng khả dĩ nhất của Trung Quốc là về phía Nam, nơi Việt Nam là chướng ngại đầu tiên cần phải vượt qua. Điều này càng khiến họ quyết tâm thôn tính dải đất hình chữ S. Vì thế, song song với kế hoạch thôn tính Việt Nam về kinh tế và văn hóa, các ông chủ Trung Nam Hải đã đề ra kế hoạch thôn tính Việt Nam về quân sự.
Rút kinh nghiệm từ các cuộc xâm lược trong quá khứ, mà gần nhất là cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Quốc đang hướng đến một cuộc chiến với Việt Nam mà các mũi tấn công chủ yếu không chỉ nằm ở biên giới phía Bắc như trước kia. Với điều kiện của kỹ thuật chiến tranh hiện đại, đặc biệt là khai thác triệt để các nhân tố Trung Quốc trong ban lãnh đạo Việt Nam-Lào-Cambodia, chiến lược của Bắc Kinh là tạo ra nhiều gọng kìm hòng bao vây và siết chặt Việt Nam từ mọi phía: Biên giới phía Bắc, biên giới Lào-Việt, biên giới Cambodia-Việt Nam, Biển Đông và vùng duyên hải Việt Nam. Một khi chiến lược này triển khai thành công, Trung Quốc chưa đánh đã thắng. Đó là chính kế thượng sách của họ.
Để hiện thực hóa mưu đồ này, một mặt Trung Quốc tìm cách chiếm lĩnh những vị trí xung yếu về an ninh-quốc phòng dọc theo bờ biển Việt Nam thông qua các dự án kinh tế trá hình, chẳng hạn như ở Vũng Áng (Hà Tĩnh), Cửa Việt (Quảng Trị), Lăng Cô (Thừa Thiên-Huế), Hải Vân, Đà Nẵng hay Vĩnh Tân (Bình Thuận), v.v..... Đây là những địa điểm vừa thuận tiện cho việc đổ bộ, vừa thuận lợi cho việc chia cắt Việt Nam thành nhiều phần. Mặt khác, họ thuê các khu rừng đầu nguồn ở các tỉnh xung yếu giáp biên giới Việt Nam với Trung Quốc, Lào và Cambodia, đồng thời thiết lập các căn cứ quân sự trá hình trên đất Lào và Cambodia, gần biên giới Lào-Việt và Cambodia-Việt Nam.
Trên Biển Đông, sau khi đã nuốt chửng Hoàng Sa và một phần Trường Sa, họ thực thi kế sách “tằm ăn dâu” hòng gặm nhấm dần Trường Sa, đồng thời quân sự hóa các đảo trên Biển Đông để hình thành các căn cứ quân sự liên hoàn nhằm bao vây Việt Nam và khống chế hoàn toàn Biển Đông. Khi thời cơ đến - Việt Nam suy yếu hoặc xảy ra chính biến; tinh thần phản kháng của người Việt bị vô hiệu hóa trong bối cảnh ban lãnh đạo Việt Nam bị Bắc Kinh khống chế, thao túng, và ra sức đàn áp nhân dân, v.v... - họ sẽ ra tay thâu tóm nốt phần còn lại ở Trường Sa.
Nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng nhựa UPVC của công ty Baoercheng Nam Dương nằm sâu phía
trong trạm gác này. (Hình: Lê Anh Hùng)
Từ năm 2010, các doanh nghiệp của Hồng Kông và Đài Loan - Trung Quốc đã thuê dài hạn (50-70 năm) trên 264 ngàn ha đất rừng đầu nguồn tại một loạt tỉnh như Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Bình Định, Kon Tum và Bình Dương... để trồng rừng nguyên liệu; 87% con số này nằm ở những vị trí xung yếu hay giáp biên giới.
Đại Tá Quách Hải Lượng, nguyên tùy viên quân sự Đại Sứ Quán Việt Nam tại Bắc Kinh, nhận định: “Trung Quốc rất giỏi trong việc xâm chiếm bằng cách làm đường. Làm đường đến đâu xâm chiếm đến đấy, di dân đến đấy. Họ mưu tính làm một con đường suốt từ Vân Nam đi dọc Lào xuống tới tận Tây Nguyên, mà ở đoạn cuối Tây Nguyên thì Cambodia và Lào cho họ thuê đất tới 55 năm. Như vậy cả khu vực sẽ gần như là đất của họ... Đứng về chiến lược quân sự, đó là những con đường cơ động chiến lược và cơ động chiến dịch. Về kinh tế thì có thể khống chế được toàn bộ các hành lang quan trọng của bán đảo Đông Dương.”

Hiểm họa Trung Quốc ở Bình Định

Vừa qua, trong một dịp đi tìm hiểu tình hình thực tế tại Khu Kinh Tế Nhơn Hội, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, chúng tôi lại phát hiện ra những mầm mống của hiểm họa Trung Quốc đang rình rập nơi đây.
Khu kinh tế Nhơn Hội được thành lập theo quyết định số 141/2005/QĐ-TTg ngày 14 tháng 6, 2005 của thủ tướng Chính phủ, với diện tích khoảng 12,000 ha. Phía Bắc khu kinh tế giáp núi Bà, xã Cát Hải, huyện Phù Cát; phía Nam và phía Đông giáp Biển Đông; phía Tây giáp đầm Thị Nại.
Đây là một vị trí quan trọng về mặt chiến lược bởi Nhơn Hội nằm ngay bên bờ Biển Đông, địa điểm nhạy cảm về an ninh quốc phòng; Quy Nhơn là một thành phố lớn và quan trọng ở vùng duyên hải Nam Trung Bộ; từ Nhơn Hội có quốc lộ 19B nối liền với ba vị trí chiến lược ở Tây Nguyên là thị xã An Khê (cách 79km), thành phố Pleiku (cách 170km) và thành phố Kon Tum (cách 215km). Cảng Quy Nhơn, chỉ cách Khu kinh tế Nhơn Hội vài km, là cửa ngõ giao thương quan trọng nhất của khu vực Miền Trung và Tây Nguyên. Năm 2014, lượng hàng hóa bốc dỡ ở càng này lớn hơn bất cứ cảng nào ở Trung Bộ. Theo quy hoạch của chính phủ, tới năm 2020, Nhơn Hội sẽ có cảng nước sâu.
Với việc Bình Định và Kon Tum nằm trong số những địa phương mà người Trung Quốc nhắm đến để thuê đất rừng dài hạn và việc Trung Quốc đã thuê đất lâu dài ở khu vực biên giới Lào-Việt và Cambodia-Việt Nam tiếp giáp với Tây Nguyên, Quy Nhơn và đặc biệt Nhơn Hội rõ ràng là đã lọt vào “mắt xanh” của các ông chủ Trung Nam Hải từ lâu. Nếu thiết lập được căn cứ ở đây thì khi chiến sự nổ ra, với lực lượng tại chỗ, lực lượng đổ bộ và lực lượng nằm vùng gần biên giới, họ sẽ dễ dàng thực hiện được ý đồ kiểm soát Tây Nguyên, nóc nhà Đông Dương, và chia cắt Việt Nam thành 2 phần ở khu vực này. Dĩ nhiên, dự án Bauxite Tây Nguyên cùng quả bom nổ chậm mang tên “bùn đỏ” cũng là những vũ khí hết sức lợi hại của họ.
Sau hơn 10 năm thành lập, đến nay cả Khu kinh tế Nhơn Hội mới chỉ có 6 doanh nghiệp hoạt động, mà 3 trong số đó là của... Trung Quốc: Công ty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam, công ty CP Vật Liệu Xây Dựng Baoercheng Nam Dương Việt Nam và công ty TNHH Sinh Hóa Minh Dương Việt Nam.
Người Trung Quốc đã xuất hiện ở đây từ khi khu kinh tế mới ra đời. Đó là công ty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam - hoạt động từ ngày 1 tháng 3, 2007. Công ty này hiện là chủ của 700ha mặt bằng khu công nghiệp trong Khu Kinh Tế Nhơn Hội. Cả công ty Baoercheng Nam Dương và công ty Minh Dương đều thuê đất của công ty Hong Yeung.
Bên trái giáp đầm Thị Nại, bên phải giáp Biển Đông, “lãnh thổ” của người Trung Quốc bắt đầu từ đây và kéo dài hơn 7km về phía Bắc trong Khu kinh tế Nhơn Hội.
“Lãnh thổ” 700ha kéo dài 7km của người Trung Quốc nhìn từ cầu Thị Nại: Trước mặt là đầm Thị Nại, bên kia dãy núi là Biển Đông.
Công ty Sinh hóa Minh Dương Việt Nam rộng 20ha, nằm dưới chân núi Phương Mai, bên kia dãy núi là Biển Đông. Kiểm soát được các điểm cao trên dãy núi này sẽ khống chế được một vùng rộng lớn, kể cả Cảng Quy Nhơn.
Nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng nhựa UPVC của công ty Baoercheng Nam Dương nằm sâu phía trong trạm gác này nên chúng tôi không thể tiếp cận.
Nhà máy Sinh Hóa Minh Dương khởi công tháng 9, 2010; hoàn thành giai đoạn 1 tháng 10, 2012; hoàn thành giai đoạn 2 và chính thức đưa vào hoạt động từ tháng 3, 2015. Giống như tất cả các “dự án kinh tế” của Trung Quốc ở Việt Nam, công ty Minh Dương cũng do một nhà thầu Trung Quốc xây dựng - đó là Tập Đoàn Xây Dựng Công Trình Quảng Tây, một doanh nghiệp có “truyền thống” đưa người Tàu vào làm chui tại Việt Nam, dù thuê người Việt thì chi phí rẻ hơn rất nhiều.
Anh Võ Khắc Bình ở xã Nhơn Lý, người từng làm công nhân xây dựng cho công ty Minh Dương cho chúng tôi biết, các công trình, đặc biệt là nền sân-nhà-xưởng của công ty được xây dựng hết sức kiên cố. Cách nền khoảng 1m là hệ thống đường hầm dày đặc, với những đường hầm rộng 2m, cao hơn 1m, được đổ bê-tông 4 mặt dày hơn 30cm. Bản thân anh cũng không nắm được hết các đường hầm, mà chỉ biết chỗ anh làm. Theo anh, các đường hầm này đủ sức chịu được bom đạn.
Một người dân xã Nhơn Lý khác là anh Lê Văn Quốc từng làm bảo vệ cho công ty Minh Dương một năm rưỡi. Anh cho biết, giai đoạn mới khởi công, ông giám đốc công ty đã mấy lần dẫn cả bộ sậu cầm cờ Trung Quốc đi tìm hiểu mọi ngóc ngách của dãy núi Phương Mai cũng như vùng biển dưới chân núi. Nhân viên Việt Nam được tuyển chọn hết sức khắt khe; bất kỳ ai có người nhà dính dáng tới chính quyền đều không được nhận vào làm việc. Họ giám sát nhân viên rất chặt chẽ. Ai làm ở bộ phận nào chỉ được biết bộ phận ấy. Hễ thấy ai hơi tò mò một chút thôi là họ cho nghỉ việc ngay lập tức.
Trong tương lai, người Trung Quốc sẽ kéo đến Bình Định ngày một nhiều, bởi theo báo Sài Gòn Giải Phóng, công ty Minh Dương “là dự án đầu tiên của Tập Đoàn Nông Khẩn đầu tư vào Bình Định theo bản hợp tác ký kết giữa tỉnh Bình Định và tỉnh Quảng Tây, mở ra trang mới về hợp tác kinh tế giữa hai tỉnh trong thời gian tới.”
Đặc biệt, trong chuyến thăm và làm việc tại Bình Định cuối tháng 4, 2015, phó Bí Thư Khu Ủy Khu Tự Trị Dân Tộc Choang-Quảng Tây Ngụy Triều An còn đề xuất: “Hai tỉnh Quảng Tây và Bình Định cần kết nghĩa với nhau nhằm tăng cường quan hệ, mở rộng hợp tác đầu tư, giao lưu kinh tế, văn hóa, giáo dục... trong thời gian tới.” Lãnh đạo tỉnh Bình Định thì “ghi nhận, cảm ơn ý kiến đề xuất kết nghĩa giữa hai tỉnh của ông Ngụy Triều An; cho rằng đây là điều kiện thuận lợi để hai tỉnh mở rộng hợp tác đầu tư trong thời gian tới (...) đồng thời, mong muốn phó Bí Thư Khu Ủy Quảng Tây giới thiệu, mời gọi các doanh nghiệp ở Quảng Tây sang hợp tác đầu tư tại Bình Định.”
Chưa hết, hiểm họa Trung Quốc ở Bình Định còn tiềm ẩn trong một đại dự án sắp triển khai khác. Ngày 2 tháng 12, 2014, Phó Thủ Tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải đã quyết định bổ sung Dự An Tổ Hợp Lọc Hóa Dầu Nhơn Hội (Victory) vào Quy Hoạch Phát Triển Ngành Dầu Khí Việt Nam đến 2015 và định hướng đến 2025. Đây là dự án do Tập Đoàn Dầu Khí Thái Lan (PTT) làm chủ đầu tư, tổng vốn đầu tư giai đoạn 1 lên tới 22 tỷ USD. Theo kế hoạch, Dự Án Lọc Hóa Dầu Victory sẽ được khởi công xây dựng vào quý I năm 2017 và vận hành quý I năm 2021.
Vấn đề nằm ở chỗ, Chủ Tịch Kiêm Tổng Giám Đốc PTT Pailin Chuchottaworn là một người Thái gốc Hoa, trong khi các tỷ phú người Hoa ở Thái Lan thường liên hệ mật thiết với nhà cầm quyền Bắc Kinh. Đại dự án nằm trên diện tích hàng ngàn ha này hoàn toàn có thể trở thành một Formosa Hà Tĩnh thứ 2 ở địa bàn chiến lược Nam Trung Bộ, bởi việc sang nhượng cổ phần vừa không thể cấm đoán, vừa khó kiểm soát, trong khi PTT chỉ thu xếp được 5/22 tỷ USD tổng vốn đầu tư. Chưa kể, dự án lại nhận được sự quan tâm đặc biệt của phó thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải - “cha đẻ” của những hiểm họa Trung Quốc như Formosa Hà Tĩnh, Trung Tâm Nhiệt Điện Vĩnh Tân hay 264 ngàn ha rừng đầu nguồn, v.v... - bất chấp những quan ngại của giới chuyên gia về tình trạng “bội thực” các nhà máy lọc dầu ở Việt Nam cũng như nguy cơ ô nhiễm môi trường và hiệu quả kinh tế thấp của chúng.
Trung Quốc mà không mưu toan xâm lược, thôn tính nước khác thì họ không còn là chính họ. Nhưng với chúng ta, nếu không lên tiếng và hành động để tự cứu lấy mình thì còn chờ ai?

Lê Anh Hùng