Dieses Blog durchsuchen

Samstag, 28. September 2013

Mất em rồi







 

 

Mất em rồi


Ta lạc em trong khung trời rộng
Ta mất em trong cát bụi xa xôi
Ta ra đi dù khung trời thương nhớ
Đã mất từ lầu đôi mắt dấu yêu
Mất tất cả tình ơi ta tuyệt vọng
Chín từng mây ray rức nỗi niềm đau


Đến rồi đi nghịch cảnh muôn đời
giột lệ buồn sao vương vấn không thôi
Gió cát ơi đưa ta về cõi lạ
Để u hoài cho hết kiếp trầm sinh
Bụi hoang đường thương vọng nơi đâu
Về với gió dịu dàng tóc xõa
        ******

Ngày dấu yêu xin gởi lại cho ai
Đêm trầm mặc sao lạnh lùng đến thế
niềm tin ơi sao lay đông không nguôi
Gió cát ơi đưa ta về chốn ấy
để sông Hằng rửa sạch bụi trần ai *

MâyNgàn10.Juni.13
* theo truyền thống Ấn giáo ,mổi nguời Ấn trong đời ho phải tối thiểu một lần đến sông Hằng(Gangas) để tắm gôi tẩy đi những ô uế trong cõi trần!! vì họ tin rằng: sau này khi chết đi họ sẽ đầu thai lên cõi khác tốt hơn!!

Ghé thăm em


Ghé thăm em

Em ngoãnh mặt làm ngơ
            Giọt lệ sầu lén đến long lanh
            Chiều đau buốt em ơi em có biết
            Gió tháng sáu nồng nàng dịu mát
            Sao hồn tôi sầu muộn mãi không thôi
            Rời phố chợ thất thểu buồn thiu
            Quán vắng tanh tôi ngồi lại mình tôi
            Em ở đâu bóng ai xa mờ mịt
            Mây mù cao che phủ lối em đi
            Chiều xa mãi xa ơi khũng khiếp
            không còn ai đứng đợi buổi chiều hôm
giọt lệ buồn tiễn biệt suốt đêm thâu
đom đóm đêm như thầm gọi hồn ai
dắt đường anh về cõi đó hư vô..
Mây Ngàn tháng sáu buồn.. 27.Juni.2013
           

Em đi qua đời tôi




Em đi qua đời tôi

Em đi qua đời anh chiều hè rực nắng
Em qua đời anh êm dịu lá vàng rơi
Tóc nhung huyền bay bay chiều tha thước
giấc mơ nào em mắt ướt mộng mơ
ánh sang lung linh chiều ngã bóng
em thướt tha tà aó trắng trinh nguyên
nụ hồng ơi em mĩm cười huyền diệu
lá bên vườn vuốt nhẹ vai em
anh ơi xin đừng buồn em anh nhé L
giọt thơ buồn gói trọn hồn anh
bên vườn xanh mái tóc thề mơ mộng
anh ngỡ ngảng lỡ bước lạc đường đi
chiều thương ơi xin đừng đi quá vội
để anh nhỉn bóng dáng thương yêu
đang qua dần khung cửa của tình anh
Mây Ngàn 04.03.13 trời đã ấm lại, nắng đã lên rực rỡ sau những ngày đông dài ..u buồn

Trăng lên


   

     Trăng lên


Trăng lên ánh sáng hoen mờ
buồn thương nhung nhớ tháng ngày xa xưa
nhớ ai vạn dặm  xa mờ
trăng  lên chút nữa cho anh thấy nàng
ở xa chi.. lệ hai hàng
lung linh áng sáng ảo huyền
trăng soi vằng vặc dịu dàng nhớ thương“    
Mây Ngàn 18.Mai.2013

Dấu vết của khoảng trống/ Traces of nothing-Nhã Thuyên



by Nhã Thuyên with translation of Kaitlin Rees. Contribution for Stadelschule publication, Mobile Art project. 
——————————————————————————————————————
chuyến tàu qua thị trấn mỗi sáng và chiều kể tôi nghe câu chuyện về sự bất động của con đường. chẳng lẽ đây không là sự thật: tôi là đường ray, nằm đó và ảo tưởng mình chuyển động, những chuyến tàu chạy trên thân thể tôi úp sấp, gió phiêu dạt, hơi thở bập bềnh theo nhịp thở của đất. tôi đọc những kí hiệu tạo thành từ vệt tàu lăn qua để lại trên da thịt. bài thơ, dấu vết trầm tích trên đường ray, in dấu và xói mòn bởi ánh sáng, gió và những bất trắc, những dấu vết đắm đuối với chốn không người, những dấu vết trôi nổi, tự huỷ và vô hình trước khi người đọc đến.
bây giờ thị trấn đang chiều tà, mặt trời rút máu, chữ o tròn đỏ nhợt dần trong khoảng trống, cái miệng ngáp. tôi đã rung lên dữ dội đôi lần một ngày và giờ, tôi âm u đếm những dao động tắt dần trên da thịt để dụ dỗ giấc ngủ.
bên kia sông, núi đen, và tôi biết tôi thẫm hơn bóng tối. những con ruồi rụng theo tóc, tôi buồn nôn vì màu đen dị biệt kết tụ trên những cẳng chân đã dẫm vào tất thảy sự vật trong thế giới người.
những đêm đến và rời khỏi tôi, chúng đã yêu tôi, chúng chầm chậm liếm láp, chúng biến dạng từng khoảnh khắc, chúng im lặng và tôi thở chậm, tôi áp mặt vào gương mặt ấy, bờ lưng ấy, dòng sông ấy, bầu trời ấy, tôi làm mòn những đường nét, tôi tẩy xoá những dấu hỏi về quá khứ, tôi bào mòn tôi bằng sự quên lãng, tôi cắt gọt những cái bóng của cơn mơ
tôi thích dòng suối cạn khô này, bầu không trống trải này, sự hoang vắng này, tôi thích việc tỉ mẩn đi dọc bờ suối cạn này nhặt những xác hoa chết, những giấc mộng nằm hớ hênh tái lạnh,
Trich từ Dấu Vết Khoãng Trống cuả Nhã Thuyên