Dieses Blog durchsuchen

Donnerstag, 24. März 2016

SÀI GÒN... MƯA THÁNG TƯ...

MN: theo một bài viết cuả một bạn trên +.....mưa tháng tư có thiệt sau đúng chiều ngày 30 tháng tư một ngày...mưa kỳ lạ vô cùng....mọi thứ đều thay đổi như đoán truớc điềm bất hạnh xãy ra cho chúng ta....cho quê huơng Việt Nam...............!^^
cám ơn bạn Đại Việt...& bạn Thiên Thu.........**............!



 Nhạc, Thơ, Văn, và Tư Tưởng của người Việt (Âm Nhạc):


SÀI GÒN... MƯA THÁNG TƯ...

Sài Gòn ​giữa Tháng Tư Đen,
Mưa như trút nước phủ lên khối sầu,
Ba Mươi Tháng Tư năm nào,
Dân miền Nam khóc khác nào mưa rơi.

Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!
Viễn Đông Hòn Ngọc, khung trời mến yêu,
Nơi tôi từng nhận rất nhiều,
Nhưng chưa báo đáp bao nhiêu trong đời.

Sài Gòn, tên gọi mất rồi,
Sài Gòn tức tưởi, khóc, cười, nhục, oan,
Nhiều người khổ lắm, gian nan,
Đẩy xe bì bõm ngược đường nước mưa.

Mưa ơi! Xin bớt tuôn cho,
Để đường đừng ngập Tháng Tư trong đời,
Tháng Tư Đen tẩm máu người,
Quân, dân, cán, chính... mất rồi TỰ DO!

Trời cao khóc đến bao giờ?
Hay Trời muốn nhắc năm xưa nơi này,
Ba Mươi Tháng Tư tại đây,
Sài Gòn giãy giụa giữa bày thú hoang.

Cờ lạ “Giải Phóng” trên đường,
Theo sau từng đám gắng giương mắt nhìn,
Dép râu, mũ cối, huyên thuyên,
Người Sài Gòn khóc, đảo điên, nháo nhào.

Ôi thôi, còn bức tranh nào,
Khiếp hơn súng giặc chỉa vào dân Nam,
Bao nhiêu tướng tá can trường,
Cùng binh sĩ chết, lưu gương muôn đời.

Giang sơn nhuộm máu đỏ tươi,
Xác người cùng tận giữ lời nguyện xin,
TỔ QUỐC, DANH DỰ, trung kiên,
TRÁCH NHIỆM chưa trọn, thôi xin chết vì...

Hồn thiêng lẩn quẩn lắng nghe,
Tiếng mưa, tiếng khóc, não nề buồn riêng,
Ba mươi chín năm oan khiên,
Thảm họa mất nước tăng thêm căm hờn.

Tàu Cộng rình rập đông hơn,
Phố xá, bảng hiệu, đỏ lòm chữ Hoa,
Bờ biển, biên giới, gần xa,
Bao giờ thấy lại ngày xưa hào hùng!

Bọn người cõng cáo qua sông,
Cướp của, dâng đất, cong lưng, đớn hèn,
Quê hương, dải đất thần tiên,
Giờ đây tràn ngập sói đen thảo quần.

Sài Gòn, Tháng Tư, mưa dầm,
Mưa như trút nước khóc dân không nhà,
Đầu đường, cuối chợ, bơ vơ,
Dân oan mất đất, bàn thờ cũng xong.

Mưa khóc đất nước long đong,
Đất “dâng” Tàu Cộng, phố đông Tàu Phù,
Lũ người vô cảm nhởn nhơ,
Cưỡng bức, chiếm đoạt bến bờ Việt Nam.

Sài Gòn, Tháng Tư, mưa tuôn,
Khóc cho số phận thảm thương trong tù,
Can đảm sống, đòi TỰ DO,
NHÂN QUYỀN quốc tế dành cho con người.

Tù nhân lương tâm, dân tôi,
Đói ăn, bệnh hoạn, tả tơi, nhục hình,
Bao năm cướp ngày lộng hành,
Kẻ nào chống đối, giết nhanh chẳng từ.

Sài Gòn mưa đến bao giờ?
Cho trôi vết máu, vết nhơ nhuốc này,
Thế giới thấy gì hôm nay?
Tập đoàn cướp giựt, thẳng tay đánh người.

Dân Việt cùng cực lắm rồi,
Mất nước, mất cả khung trời thân yêu,
Từng bày Tàu Cộng bám theo,
Từng bầy khúm núm “dâng” nhiều hơn xưa.

Sài Gòn không nắng, chỉ mưa,
Tháng Tư Đen nhuộm tuổi thơ... từng ngày!

Thiên-Thu
Canada, 09-05-2014