Độc Hành
Gió lại thổi không ngừng từ phía trước
Lạnh thắt tim ướt đẫm cả hình hài
Bóng tối về che phủ mãnh hồn hoang
Tuyết đông lạnh tái môi người lữ thứ
Gió cuốn đi một hình hài cô độc
Trong đêm khuya ai đợi ở ga buồn ?
Mong bàn tay sưởi ấm hồn đơn lạnh
Của kẻ độc hành…
Dấn bước ra đi đầu không ngoảnh lại
Lầm lũi di cho hết kiếp đoạn trường
Đêm vẫn tối, vẫn cô đơn trầm mặc
Mãi chờ trông ánh sáng buổi bình minh
Ánh sao vàng lẻ loi tiễn đưa
Cho yên nghĩ mối suy tư thầm lặng
Tuyết rơi rơi bao phủ mãnh thân gầy
Ta yên giấc thụy miên vô tận…
|