by Nhã Thuyên with translation of Kaitlin Rees. Contribution
for Stadelschule publication, Mobile Art project.
——————————————————————————————————————
chuyến tàu qua thị trấn mỗi sáng và chiều kể tôi nghe câu chuyện về sự bất
động của con đường. chẳng lẽ đây không là sự thật: tôi là đường ray, nằm đó và
ảo tưởng mình chuyển động, những chuyến tàu chạy trên thân thể tôi úp sấp, gió
phiêu dạt, hơi thở bập bềnh theo nhịp thở của đất. tôi đọc những kí hiệu tạo
thành từ vệt tàu lăn qua để lại trên da thịt. bài thơ, dấu vết trầm tích trên
đường ray, in dấu và xói mòn bởi ánh sáng, gió và những bất trắc, những dấu vết
đắm đuối với chốn không người, những dấu vết trôi nổi, tự huỷ và vô hình trước
khi người đọc đến.
bây giờ thị trấn đang chiều tà, mặt trời rút máu, chữ o tròn đỏ nhợt dần
trong khoảng trống, cái miệng ngáp. tôi đã rung lên dữ dội đôi lần một ngày và
giờ, tôi âm u đếm những dao động tắt dần trên da thịt để dụ dỗ giấc ngủ.
bên kia sông, núi đen, và tôi biết tôi thẫm hơn bóng tối. những con ruồi
rụng theo tóc, tôi buồn nôn vì màu đen dị biệt kết tụ trên những cẳng chân đã
dẫm vào tất thảy sự vật trong thế giới người.
những đêm đến và rời khỏi tôi, chúng đã yêu tôi, chúng chầm chậm liếm láp,
chúng biến dạng từng khoảnh khắc, chúng im lặng và tôi thở chậm, tôi áp mặt vào
gương mặt ấy, bờ lưng ấy, dòng sông ấy, bầu trời ấy, tôi làm mòn những đường
nét, tôi tẩy xoá những dấu hỏi về quá khứ, tôi bào mòn tôi bằng sự quên lãng,
tôi cắt gọt những cái bóng của cơn mơ
tôi thích dòng suối cạn khô này, bầu không trống trải này, sự hoang vắng
này, tôi thích việc tỉ mẩn đi dọc bờ suối cạn này nhặt những xác hoa chết,
những giấc mộng nằm hớ hênh tái lạnh,
Trich từ Dấu Vết Khoãng Trống cuả Nhã Thuyên
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen