Gió cứ thổi trong bầu trời xám
Người đàn
ông nằm trên giường như một cây khô ở thời khắc tàn bạo nhất của mùa đông, vẫn
giữ nguyên dạng hình nhưng không còn dòng nhựa chảy, cả nỗi đau đớn trong mạch
máu cũng bị bàn tay vô hình của gió buốt vắt kiệt. Đôi mắt mờ đục trồi lên trên
gương mặt mơ hồ, mở to nhìn ngọn nến đính trên chiếc đĩa sứ nằm úp trên một
chiếc ghế gỗ cũ, ánh lửa xanh chao đảo, âm u. Ông biết, họ đang chuẩn bị quan
tài cho ông. Nằm đây, ông có thể ngửi thấy mùi gỗ mới, thoang thoảng thơm mùi
của một giấc mộng đẹp xa xôi.
“Trăng đã
lên chưa con?”
Hôm nay là
rằm trung thu. Nhiều năm nay, trung thu nào ông cũng chuẩn bị cỗ trông trăng
thịnh soạn cho con gái, dù cô đã mười sáu tuổi, như để bù đắp lại bao năm tháng
tuổi thơ của con ông đi biền biệt.
Đứa con gái
như một bắp ngô non, chỉ có gương mặt hơi nhú lên, toàn thân được bọc bằng lớp
áo bông sù sụ, nhưng trông vẫn thật yếu ớt. Hôm nay cô nấu chè bưởi. Cô để lửa
cháy quá nên mùi thơm của cùi bưởi và nước cốt dừa có lẫn hơi khét. Cô muốn mở
cửa sổ nhưng sợ gió thốc lạnh. Và hình như có mưa. Mưa, mưa thì có thể trăng
không lên. Mưa thì mù mịt những điều hãi hùng.
Gia đình cô
– từ một miền nào đó mà không ai còn muốn nhắc tới – dạt tới đây sau một trận
lũ tàn bạo cuốn phăng tất cả, bố đã dựng lên một căn nhà rộng giữa nơi vắng
người, giữa cánh đồng mênh mông, nơi gió lạnh và mưa bao giờ cũng dửng dưng và
khắc nghiệt hơn, nơi con người phải khô sắt hơn để chống chọi với sự đơn độc,
nơi người ta nói ít hơn là lặng lẽ quan sát lẫn nhau… Không có gì ở đây, ngoài
những cơn gió cứ thổi, cứ than thở không dứt trong suốt mùa đông. Gió quét rát
mặt từng mảng tường, gió băng qua mái nhà, vừa thổi vừa bất thường rên thê
thiết, ủ sẵn buồn thương trong những cơn mưa đến từ vùng mờ đục âm u nào đó.…
Những ngày tháng mười, gió ở đây luôn mang một vẻ mặt sầu thảm và đôi khi giận
dữ, gương mặt của những người đàn ông can trường, chịu nhiều đau khổ, gương mặt
của cha cô.
“Chưa bố ạ.”
Cô nói, kìm những giọt nước mắt. Cô không muốn người cha biết trời đang mưa.
“Mưa hả
con?”
Mưa, mưa thì
trăng không lên. Mưa thì mù mịt những điều hãi hùng. Không có gì ở đây,
ngoài những cơn gió cứ thổi, cứ than thở không dứt trong suốt mùa đông, những
loài gió lạ lùa qua khe cửa sổ sơn xanh chống chếnh, những loài gió với gương
mặt và hơi thở khổ đau, trĩu nặng mà vẫn ngang tàng.
Ông nghe rõ
tiếng đóng quan tài mỗi lúc một vang mạnh. Gã thợ giáng những nhát búa mạnh
xuống tấm ván. Những thớ thịt gỗ bị xiết vào nhau kêu thít lên.
“Họ làm đến
đâu rồi, con gái?”
Nhiều ngày
nay, ông biết, đã hết người đến thăm ông. Họ đang làm phận sự cuối cùng của họ,
với ông, một người khác.
“Bố hỏi gì
cơ hả bố?”
“Trăng đã
lên chưa con?”
Cô gái ngồi
bất động. Nước mắt không kìm giữ được giàn ra. Người đàn ông mỉm cười. Nụ cười
rút máu trên mặt, gương mặt ông tái xám dần. Ông đã nằm liệt nhiều ngày, chỉ có
thể chèn thật nhiều gối phía sau để đỡ tấm lưng bất lực, để nhìn rõ hơn gương
mặt người đang nói chuyện cùng ông. Ông không thể nhấc mình dậy, để ra ngoài
nhìn trăng, một lần nữa.
“Bố, con đưa
xe đẩy bố ra ngoài nhìn trăng nhé. Trăng có lẽ sắp lên. Bây giờ bố ăn một bát
chè bưởi đã.”
Cô biết
rằng, cả việc đặt ông vào xe đẩy lúc này, cũng thật khó nhọc. Và cô nói thế
trong khi đã nghĩ ngay cả điều ấy cũng khó thực hiện được. Cả điều ấy cũng khó
thực hiện được…
Người đàn
ông mỉm cười. Nước đọng lại trong mắt ông đùng đục. Cô gái bưng bát chè lên,
lấy từng thìa đưa lên miệng người cha nhưng mặt cúi gằm, răng bặm vào môi.
Người đàn ông cố gắng ăn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Môi ông há ra khô nứt,
tái nhợt như một mảng da bong lên sau khi vết thương khép dần miệng, cô nghĩ đến
một mảnh trăng bị rách, rơi xuống và ngấm đẫm mưa tháng mười. Ông muốn mỉm
cười. Muôn vuốt tóc con gái. Muốn khóc. Muốn đứa con bé lại và ngồi trong lòng
ông như ngày nào. Muốn ôm lấy con và hôn, muốn hôn, muốn ôm lấy con muốn ôm lấy
con con đừng khóc rồi tất cả sẽ qua đi sẽ qua đi… Con sẽ quên sẽ quên… Mọi
người chết rồi sẽ bị lãng quên…
Cô gái muốn
mỉm cười. Muốn bé lại và ngồi trong lòng ông như ngày nào. Muốn khóc. Sẽ chẳng
có điều gì qua đi sẽ chẳng bao giờ chẳng bao giờ cả…
Tiếng thét
vỡ ra trong lồng ngực cô gái, nhưng nghẹn lại nơi cổ. Không. Không thể. Bố
không thể… “Trời hành bố. Nhưng cái gì đến sẽ phải đến. Cái gì đến sẽ phải
đến.” Tiếng người cha nhỏ dần, chìm trong nỗi đau đớn dồn dập thúc vào lồng
ngực nhỏ bé của cô gái.
Hình như họ
đã xong xuôi, đã đi gọi đội kèn, đã có những người đến nấu nướng. Một người già
nào đó đã xé vải tang. Bàn tay nào xé rách không khí.
“Con mở cửa
sổ ra bố nhé. Để nhìn trăng từ đây”.
Cô gái hé
cửa sổ. Mưa dội xuống đục cả con ao và mảnh vườn. Bức tường bao quanh khu vườn
rộng bỗng chao đảo trong mưa. Ở ngoài kia vẫn là mênh mông, cánh đồng và những
khoảng trống. Không có gì ở đây, ngoài những cơn gió cứ thổi, cứ than thở không
dứt trong suốt mùa đông, những loài gió lạ lùa qua khe cửa sổ sơn xanh chống
chếnh, những loài gió với gương mặt và hơi thở khổ đau, buồn trĩu nặng mà vẫn
ngang tàng.
“Trăng đã
lên chưa con? Con ra hẳn ngoài ngắm trăng đi.”
Cô gái nhìn
mãi phía tường bao trắng nhợt đang bị nuốt dần trong cái lưỡi khổng lồ của bóng
tối. Cô nhìn mãi, sao trăng vẫn chưa lên.
Cô đã quên
mất rằng cửa sổ của căn nhà này mở về phía Đông. Nơi ấy trăng chỉ hiện ra vào
lúc tảng sáng. Chỉ có gió thốc lạnh. Mưa.
Người thợ đã
giáng nhát búa xuống chiếc đinh cuối cùng. Ông nghe tiếng gỗ giật nảy lên vang
chói tận óc. Ông thấy mình nằm im cứng đơ trong vải liệm, rồi được đặt ngay
ngắn trong chiếc quan tài sơn thếp vàng.
Người cha
nhìn gương mặt con gái, một vầng trăng nhợt nhạt đẫm nước mưa, mỉm cười, nụ
cười của kẻ đã bị số phận tàn hủy, đến phút cuối cùng vẫn chờ đợi một điều gì
mãi không đến.
“Trăng đã
lên chưa con?”
Những tấm
thân yếu đuối dồn sức gồng lên, lao ra ngoài ô cửa. Họ thuộc về bầu trời xám,
những cơn mưa, vầng trăng đẫm nước, họ thuộc về sự tàn hủy, họ sinh ra từ những
loài gió lạ và họ đang trở về, thành những loài gió lạ, những loài gió mang
gương mặt và hơi thở khổ đau, trĩu nặng mà vẫn ngang tàng, thổi không ngừng
trong những mùa đông.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen