Mời đọc cho ....đỡ buồn...nhờ mầy bỏ vào blog của mầy cho bạn bè đọc chơi. Binh
CŨNG MỘT KIẾP NGƯỜI
Ông chỉ huy phó của giang đoàn tôi tên là Trần văn Tèo,cái tên vừa
lạ,vừa khó gọi.Có lẽ,khi sinh ra,mẹ ông phải chọn cái tên không có trong
danh sách của Diêm Vương,để bọn cô hồn các đảng thấy chán mà không thèm
rủ rê theo ông bà.Ông cứ thế mà trưởng thành dưới cái tên bất hủ nầy
cho hết đời mình.
Ngày đầu tiên khi tôi đến trình diện đơn vị mới,cái đơn vị có ocái
tên thật xa lạ đối với một tên sĩ quan nhóc vừa ra trường như tôi,Giang
Đoàn 58 Tuần Thám là cái quái gì đây hè. Tên chuẩn uý CB Bảng ra đón tôi
từ cổng trại cười cười.
- Bình phải không? Vào đây! Rửa mặt thay đồ gặp Chỉ huy phó Tèo...Chỉ huy trưởng đi vắng hôm nay..
Tên Bảng nói thêm lằng nhằng nhiều chuyện về đơn vị nầy,nhưng tôi
đang lo toan về chuyện trình diện nên chẳng quan tâm gì nữa. Từ cái
khuôn khổ cứng còng trong quân trường vẫn còn lẩn mẩn trong đầu,nên
thoạt nghe gọi đến tên ông đại uý Tèo thì bụng tôi đã teo mẹ rồi,tôi
hình dung ngay hình ảnh không mấy hoạt bát cho lắm của một ông mặt mày
đen đủi,vai u thịt bắp kiểu người cày có ruộng,thì trong bụng không
thoải mái lắm.
- Bà nó! Tới đâu thì tới,cỡ mấy thằng đàn anh của mình là cùng chứ gì..Tôi làu nhàu trong miệng.
Anh bí thư đưa tôi vào nơi của ông Tèo làm việc. Tôi đứng thẳng
chuẩn bị để đối diện với cấp chỉ huy tương lai của mình.Là thằng chuẩn
uý nhóc mới ra lò,tôi trông 'ngáo ' lắm. Đầu tóc ngắn ngủn,lởm chởm như
đang đội trên óc mình một chùm lông mất trật tự,trong khi ai nấy nơi đây
đều mặc chiến phục,tôi lại chơi một bộ tiểu lễ trắng ủi hồ cứng ngắt
như tờ giấy nhám,trên vai mang lon chuẩn uý trang trọng vàng chói.Đôi
giầy quét phấn trắng tinh,trắng hơn cả chiếc mũ sĩ quan mà tôi cầm trên
tay đang rịnh mồ hôi vì ruột tôi teo ngắt.Có lẽ vì thế mà dáng đi của
tôi tự dưng như một tên hát Hồ Quảng,cứng còng,cứng ngắt,không giống con
giáp nào .
Vào phòng ông Tèo,trống trơn.Nói là căn phòng thì hơi quá,nó chỉ là
một trong những dãy trại lợp 'tôn 'của Mỹ để lại,đặc mùi 'quân đội'.
Cũng những tủ cá nhân bằng sắt,giường lính nệm đơn,cái bàn làm việc của
ông Tèo thấy mà chán phèo. 'Hì bàn nầy để nhậu chứ làm khỉ gì,chả có
giấy má gì cả,vậy cũng bắt mình chờ chơi ta.' Tôi lầm bầm để lấy lại
niềm tin chút đỉnh.
Tôi đứng tần ngần cùng với anh bí thư chờ đợi. Anh chàng nầy nhìn tôi cười hè hè.
- Thiếu uý ( con bà nó! Chưa đánh đã lên lon rồi) trông láng quá!
Vừa khen mà vừa cười mới đểu chứ. Tôi nhìn xuống lại bộ dạng của
mình,rồi nhìn các cảnh vật xung quanh,mường tượng đến khuôn mặt hắc ám
của đại uý Tèo,tự dưng tôi thấy vật gì trên thân tôi cũng vô duyên đến
tức cười,miệng mĩm cười mà bên dưới thì mắc đái quá trời.
Đứng chờ lâu,tự dưng tôi liên miên nhớ tới thời gian gần đây
trong quân trường Nhatrang, nhũng ký ức hỗn độn của quân kỷ,những khuôn
mặt đăm đăm của nhóm đàn anh,hình ảnh tôi và đám bạn cùng khoá dơ
bẩn,hôi thối đang bò càng,bò lê trên sân cát nóng như lửa,hay đang bị
kéo lê lệt sệt trên vỉ sắt,chúng tôi như những con thú môi nứt nẻ vì
thiếu nước,mồm miệng hôi như ống cống,bạn bè đứng cạnh mà không dám ngó
thấy nhau.Và ngày,lúc ấy,sao dài hết biết.
Nay,tôi là tên sĩ quan nhóc đứng đây,tất cả đều mới mẻ,đầy đe dọa
dưới mắt tôi,từ một sinh viên chán mớ đời,học dở ẹt,đi lính, rồi ngơ
ngáo bước vào một cuộc chơi mới,lạ quằc.Bắt đầu từ ông đại uý Trần văn
TÈO nầy.
- Con bà nó! Nghe tên là muốn đi tù sướng hơn.
Tôi nghe tiếng dép lẹp xẹp từ phía sau chái đi ra. Tôi đứng thẳng
ngừời hơn ,đội vội mũ lên đầu.Ông Tèo xuất hiện. Cái hình ảnh người cày
có ruộng bay mất tiêu,trước mặt tôi là một diễn viên Alan Delon, anh
chàng diễn viên mặc bộ đồ 'trây di',đầu trần,mang dép Nhật,không lon lá
gì ráo mà trông còn đẹp trai hơi tui nữa chứ.Mặt đã trắng hơn mặt
tôi,dáng còn dám cao hơn tôi. Ông Tèo trông phong lưu dữ ta. Tôi lên tay
nghiêm chỉnh để ngang trán chào ông.Theo nguyên tắc quân trường,tôi
thao thao đọc tên,số quân lia chia..Mắt đăm đăm nhìn ông Tèo chờ phán
quyết của ông.
Ông Tèo bước đến chìa tay ra cho tôi bắt và nói.
- Anh Bình đấy à! Đủ rồi!đủ rồi!ngồi đây,ngồi đây!
Ông chỉ vào chiếc ghế và nói như ra lệnh.Đồng thời ra dấu cho anh bí thư rời khỏi phòng.
Cuộc trình diện của tôi diễn ra chỉ vài giây,đơn giản,vầy mà ngày
đêm tôi lo sốt vó,áo quần láng cóng,miệng nhai kẹo cao su,chuẩn bị như
đi đánh giặc mới ngố chớ.
Ông Tèo vừa lơ đãng đọc nhanh hồ sơ lý lịch và công điện đáo nhiệm
của tôi,vừa hỏi đại khái như tôi thuộc khoá nào ở Nhatrang,ngành gì,sao
không đi biển mà chọn đi sông rạch,vợ con gì chưa?
Thi ra trường nhờ bà dắt,ông nhập,tôi đậu vào hạng 58. Lên chọn
đơn vị thì những đơn vị béo được mấy thằng học giỏi chúng chớp mất hết
rồi. Tôi chỉ đành thành HQ sông rạch,nhận đơn vị mà thật sự thì mù
tịt,chỉ biết lơ mơ là mình phải tuần tiểu trên sông với chiến đỉnh PBR
thế thôi. Vợ con he he! Hai mươi mốt tuổi,nghèo như hủi,ngu như bò,nhát
như thỏ,xấu như ma..chỉ có mấy con gái tửng tửng mới ngó tới tôi thôi
ông ơi!
Lão Tèo nhìn lại tôi trong bộ đồ chiến,lão chặc lưỡi.
-Thôi cậu về phòng thay đồ khác đi, sang đây ,ra phố,tôi đãi cậu
một chầu làm quen.Tôi sẽ dẫn cậu gặp chỉ huy trưởng mai,mốt gì không
chừng. Mà cậu biết ai là chỉ huy trưởng của mình không?
Tôi ngớ ra.
-Dạ thưa đại uý không ạ!
-Đại uý,đại uyết gì! Gọi tôi bằng anh là tốt rồi,mà mầy tao cũng
không sao.Chỉ huy trưởng của mình tên Lê huệ Nhi,nhớ nhé, ông nầy không
dễ chịu như tôi đâu,nhớ đấy!Thôi về phòng đi,tôi chờ cậu nơi đây.
Kể từ giờ phút ấy.Tôi gì nhập vào một gia đình lạ lùng nhất
nước.Nhiệm vụ của tôi bên ngoài trông đơn giản nhưng bên trong thập phần
hiểm nguy từ mọi phía.Giai đoạn đầu tôi được chỉ định phụ tá sĩ quan
tuần tiểu cho một thiếu uý CB tên Hưng.Chúng tôi đi tuần miệt mài trên
cách ngỏ ngách sông rạch thuộc vùng Bến Tre,Kiến Hoà,Đồng Tâm.,Cù Lao
Ốc. Cứ vác đít đi tuần hai ngày,hai đêm,quay về căn cứ nghỉ hai ngày
Gã Hưng này thuộc dân Thủ Đức,hắn có vẻ khoái tôi,tính tình,người
ngợm cũng ok,chơi được,duy có một tật là cứ mỗi lần hết công tác,bằng
mọi cách hắn năn nỉ,ỉ ôi,rủ rê tôi theo hắn đi kiếm mấy con 'bò lạc' ở
công viên Lạc Hồng. Tôi thì nhát mấy tiết mục này lắm. Đi với hắn,cả đêm
tôi có kiếm được con bò,con heo gì đâu. Gặp gái như gặp ma,nói
ngọng,nói nghịu,cà lăm,cà lặp,chưa nói hết một câu,thì mấy con bò đã
ngoe nguẩy,nhỏng đuôi chạy mất mẹ rồi.
Bước cuối là xách đít không,về phòng,hôn mấy chai 33,rồi lăn đùng
ra mà ngủ.Chờ đến ngày nhận công tác mới,mang nón sắt xuống chiến đỉnh
và ngày tháng cứ thế mà trôi qua.
Dần dần tôi và lão Tèo thân thích và thường xuyên đi chơi với
nhau.Lão thích tôi bởi tôi là tên chúa ba phải và vô cùng hiền.Tôi ba
phải đến nỗi ai nhậu thì tôi cũng nhậu,hút sách thì tôi cũng hút,bài
bạc,ít khi tôi có tiền chơi,thì tôi cũng ngồi ngoài chầu rìa,bàn luận
tùm lum.Đi 'cua' đào thơm sau các buỗi tan trường cũng có tôi. Ngồi ở
quán nước tôi với lão Tèo nhìn ngắm các em tuồng như chấm hoa hậu áo
dài.Tôi thì dựa trên mỹ thuật ,vẻ đẹp yêu kiều,tha thướt mà bình
điểm,lão thì thực tế hơn,cho điểm cao các em có mông có ngực to.Tôi nói.
-Anh phàm tục quá cỡ....
Lão cười hềnh hệt...
-Cậu giờ còn sống trên mây.Mang mấy em ấy về để nuôi bệnh à!
Cuối cùng lão không tin tưởng vào khả năng chấm hoa hậu của tôi,bởi
em nào dưới mắt tôi cũng quá đã,quá đẹp,tôi cứ xuýt xoa làm lão phát
bực.
-Anh vơ cả khối như thế thì chỉ có nước ở vậy, tụt quần chẳng ai thèm nhìn
Nói là nói,chứ tôi tụt quần là có cả khối em nhìn đấy chứ, nhưng tôi không màng trả lời chi cho mệt.
Chê tôi thậm tệ,vậy mà chiều chiều lão cũng mang tôi theo,lẽo đẽo
sau các em đi học về.Tôi thì 'chảnh ' hay diện lon lá trên vai cho le.
Lão thì trái lại mặc thường phục đúng thời trang,lịch thiệp,đi theo các
em tán hưu,tán vượn.Khả năng tán đào của tôi chẳng những hạng bét mà còn
vô duyên thấy sợ. Câu đầu mấy em nghe tôi nói thì còn tạm được,đến khi
nghe tôi phun ra câu kế,tôi quay qua,quay lại.thì mấy em như ảo
thuật,biến bà đi đâu hết rồi.
-Này!Anh đừng mở miệng,để tôi nói hết cho,nghe không? Lão dặn dò. Đi cua đào như anh chỉ có nước ăn mày.
Lão nói hơi chạm tự ái rồi đó nghe,thôi kệ,mặc lão .
Mà đi theo mấy em thơm thì chán lắm,dư biết có hai chàng khùng theo
sau mà mấy em cứ tỉnh bơ,vênh cái bản mặt đẹp ra tuồng như 'em hổng
chịu đâu,kỳ chết đi..' Cái kiểu 'em chả!em chả!'ngoài mặt thì
không,nhưng trong lòng thì tung tăng,khoái trí
Tôi với lão cứ diễn tuồng'Anh đưa Ngọ về,đường mưa nho nhỏ'.Đường nơi đây không mưa,chỉ có nắng thì như đỗ lửa trên đầu.
Tôi với lão vì thế mà thân ra mặt.Nhờ thế sau này tôi được biết
.Lão đã ly dị với vợ hơn hai năm qua. Bà dẫn con xuống xuồng chạy theo
một người bạn thân của lão.Lão đau khổ vô hạn.Ngày nhớ con,đêm nhớ vợ
cho mãi đến giờ. Nhưng chuyện nầy là một chuyện dài tôi làm sao kể
xiết.Thỉnh thoảng tôi thấy lão moi hình vợ con ra,ngồi trầm ngâm trước
ly rượu.mà ngắm.Vợ đẹp,con đẹp,lão đau là phải lắm. Tôi xem ké còn đau
huống chi là lão.
Có chuyện gì lạ lão hay kể cho tôi nghe chơi.Tôi đâm ra khoái
lão,bởi lão sành sõi,ăn chơi có trình độ,hào phóng và khoáng đạt.Lão
thừa biết tôi là tên sĩ quan nghèo mạt rệp.Lão thắc mắc
-Tiền lương của anh đâu ,sao tháng nào tôi cũng thấy anh vay mượn của mụ Tám hết vậy.
-Tháng tháng tôi phải chia nửa cho mẹ tôi,bà vừa bệnh,vừa nghèo.Được chút nào hay chút ấy đại ca ơi!
Lão vỗ vỗ vai tôi
-Được lắm,tốt lắm...khi nào kẹt dữ cho tôi hay nhé.
Mà đời nào tôi lợi dụng bạn bè,thà chết giữ tiếng. .hôi,thà thiếu
nợ người khác sút quần tôi cũng không than van một tiếng,dân hải quân
Nhatrang kiêu hùng,chớ bở sao!
Lão biết thế nên không khi nào chạm vào tự ái ngu ngốc của tôi.
Tuy nhiên mọi việc ăn nhậu lão đều dành chi bao ,dù tôi nằn nì cách mấy
lão cũng không cho.
Đời sống ở giang đoàn là thế.
Dạo nầy tôi đã thành sĩ quan tuần tiểu thật sự,toán công tác gồm
bốn chiếc PBR,tôi hãnh diện nhận lảnh trách nhiệm tuần tra các ngỏ ngách
sông rạch và phục kích khi đêm xuống.
Tôi còn nhớ rất rõ.Một chiều chạng vạng tối ,tôi và các chiến đỉnh
trên đường đi đến điểm phục kích trên con rạch nhỏ vùng Đồng Tâm.Bốn
chiếc chiến đỉnh chạy chậm theo một hàng dọc,tôi ngồi trên nấp hầm máy ở
chiếc thứ hai,thân mặc áo giáp,đầu đội nón sắt,mắt lơ đãng nhìn hai bên
bờ ,những hàng dừa nước dầy đặc đen ngòm đang chạy lui như những hình
thù quái dị trong bầu trời sâm sẩm tối. Chợt tôi thấy một đường lửa rực
rở đâm bổ vào chiếc tiểu đỉnh phía trước,tiếp theo là một loạt nổ ròn rã
liền theo đó,chiếc tiểu đỉnh trúng đạn thù trôi dạt sang một bên và
những làn đạn kế tiếp đuổi theo,vồn vập lăn xả vào thân của chiếc giang
đỉnh ấy.Cuộc phục kích xảy ra vô cùng ngắn ngủi,bất ngờ.Người của tôi
đông lại,nỗi sợ hãi khiến tôi không biết phải làm gì,mấy thằng em trên
các chiến đỉnh tự động nhào lên mấy khẩu súng máy bắn tới tấp phản kích
vào bờ. Mùi thuốc súng,tiếng nổ của các tràng đạn từ các giang
đỉnh,khiến tôi lấy lại bình tỉnh,lúc ấy tôi mới hòan hồn gọi máy báo cáo
về phòng hành quân,đồng thời chạy đến chiếc tiểu đỉnh phía trước,hỗ
trợ,cấp tốc cấp cứu những anh em bị thương. Lúc nầy bọn khốn nạn VC câm
nín.Không biết hỏa lực kinh hồn của ta đã giết hết chúng,hay chúng đang
trốn chui,chốn nhủi dưới các địa đạo cũng không biết chừng..
Lệnh của đại bàng Nhi cho tôi rút khỏi vùng 'hắc ám' nầy.Tôi dùng
một chiếc tiểu đỉnh nhanh nhất,chở các anh em bị thương về căn cứ trước
.Chúng tôi vừa ra,vừa bắn cầm chừng đến khi ra sông lớn.
Lần đầu tiên trong đời tôi mới nếm mùi chiến tranh thật sự ra sao.
Thú thực giây phút đầu tôi kinh sợ vô cùng,tôi cảm nhận cái chết đối với
chúng tôi sao đơn giản,lạnh lùng như thế.Tôi sờ vào khẩu súng con bên
hông,nhìn những khuôn mặt khắc khổ của đám lính,nhìn ngắm những chiếc
giang đỉnh trang bị những vòm súng to lớn,vỏ đạn nằm tứ tung khắp chỗ
trên sàn thuyền.Chiếc máy truyền tin PC25 vẫn còn khò khè trong tay
tôi,khi các chiến đỉnh xả hết tốc lực đưa tôi về căn cứ. Tôi im thin
thít,tôi chợt nhớ đến mẹ tôi,không biết mẹ tôi có hay đứa con cưng của
bà vừa thoát cơn hoạn nạn trong đường tơ,kẽ tóc hay không?
Chiến tranh là thế,cứbắn nhau loạn xạ ,xong về nhậu là quên hết ,quên tuốt luốt.
Lão Tèo ra tận cầu nổi đón tôi,choàng qua vai tôi nhịp nhịp rồi nói
-Đi theo tôi gặp bác Nhi. Sợ không? Có ướt quần không..? May là
không có ai ‘đi phép dài hạn’,nhất là cậu còn nguyên thì tôi mừng rồi.
Tôi không nói gì,ngước nhìn lão và rảo bước về phía phòng của ông
Nhi.Chỉ huy trưởng bắt tay tôi,có ý khen ngợi tôi đã phản ứng mau
chóng,trấn áp lần phục kích sau của chúng.
Tôi kể lại chi tiết về những diễn biến vừa qua.Ngồi hút hết điếu thuốc con mèo đỏ,rồi cùng lão Tèo ra về.
Càng ngày tôi với lão Tèo thân thích hơn. Lão coi tôi như đứa
em,nên tiếp tục công việc săn gái càng ngày càng tích cực.Hai chúng tôi
đã lê mòn bao đôi giầy lính,uống cả trăm ly cà phê,hút cả ngàn điếu
thuốc.Cuối cùng lão cũng quen được với Hân,cô bé nầy đẹp ,dễ thương,nói
năng duyên dáng. Tôi lén chấm điểm nơi chốn nào của Hân đều cao
điểm,riêng phần ngực,tôi đành nuốt nước miếng,chấm điểm tối đa dùm lão .
Rồi họ yêu nhau,tự nhiên tôi bị gạt ra rìa hồi nào không hay. Ông
bà cứ hẹn hò lia chia,còn tôi thì cũng hẹn hò,mà hẹn hò với mấy em
chằng tinh cộng sản ở ngoài bụi cây,bụi cỏ bên sông . Mấy em tô son bằng
lựu đạn,sách ví bằng AK 47,nói lời âu yếm yêu tui bằng những tràng đạn
pháo,tặng quà cho tôi bằng những quả B40-41. Có lúc tôi hậm hực hỏi
lão,tại sao tôi cũng là sĩ quan,trẻ hơn ông nầy,mang lon,mang lá tùm lum
nầy,mà cớ sao không có con ruồi khùng nào nào bu tôi hết vậy?
Lão cười hè hè,lão cho rằng tôi ăn nói vô duyên nhất nước,nên các
em chỉ nừa nghe câu tán đầu của tôi là đã hùa nhau,phù mỏ ra táp tôi
lia lịa rồi. Lão còn phũ phàng pháng
- Có đào làm gì ,cậu mà có đào thi chỉ có nước mạt thêm,đói nhăng răng ra thì nó bỏ cậu ngay.
- Chưa chắc,biết đâu tôi vớ được hủ nếp thì cứ ung dung ăn no bò cưỡi
- Hủ mắm thì họa may. Lão cười đểu hết biết.
Vài lần Hân mang theo vài cô bạn,cố ý giới thiệu cho tôi.Nhưng lần
nào kết quả cũng tệ hại như nhau,tôi vẫn mang cái đít không về trại,nhìn
mấy tấm ảnh Playboy treo hàng lớp trên vách, rồi hình dung lại các buổi
gặp gỡ vừa qua,thấy mình vừa ngố,vừa vô duyên,ngồi với gái mà chỉ biết
nhe răng cười hì hì,thì có con ma nào ưa mình cho được.Thôi đành nhìn
gái Tây trên vách,rồi nằm xấp ngủ một mình, cũng qua ngày,qua tháng.
Lão Tèo với Hân yêu nhau kinh lắm. Lão giờ trông trẻ,vui và bảnh
bao hơn.Tôi mừng cho hai người ,thật sự mừng cho bạn mình nhiều hơn,khi
biết lão đang tìm lại được một niềm hạnh phúc quý hiếm mà trước đây lão
đã đánh mất từ cuộc hôn nhân trước.
Một đêm,lão lôi tôi qua phòng uống rượu ,tôi lấy làm lạ,bởi chúng
tôi chỉ lê la ngoài mấy quán nhạc,vừa khều mông gái,vừa uống bia
chơi,ít khi chịu khó nhậu ở nhà.
Tôi đến,bia rượu đã dọn sẳn trên bàn,lão ngồi lù lù,tay cầm ly bia đá .Nét mặt đăm chiêu,tư lự.
-Ngồi đi! Bia đấy.
Tôi nâng ly bia cao,hướng về phía lão nói như ca cãi lương.
-Ly nầy tôi chúc mừng anh và chị Hân. Thấy anh vui tôi cũng vui lây,khi nào anh cho thằng em nầy uống rượu mừng đây ông?
Ngoài cả dự tính của tôi. Lão nhìn tôi,đôi mắt chùng xuống tối,u buồn,tay đặt ly bia xuống bàn.Lão tiết lộ
-Hân đã có bầu gần ba tháng rồi..
Tôi cắt ngang,la lên
-Chúc mừng!Chúc mừng!
Tôi háo hức nhảy cẫng lên vui mừng,nâng ly cao hơn nhìn lão. Nhưng
đáp lại chỉ là một sự yên lặng đầy buồn rầu thể hiện u tối trong đôi mắt
lão.
Lão chậm rãi kể..
Gia đình Hân không chấp nhận lời cầu hôn của lão,chẳng những
thế,cha mẹ Hân tỏ vẻ căm thù lão ra mặt,làm ngơ khi các đứa em của Hân
đánh đuổi,sỉ nhục lão một cách côn đồ,lão nhẫn nhục cắn răng cùng Hân
lạy lục ông bà.
Lão bị tống ra khỏi nhà.Hân vật vã khóc than thảm thiết,cũng không
tài nào lay chuyển được sự quyết tâm mãnh liệt của cha mẹ mình.(Sau nầy
tôi được biết,sở dĩ gia đình Hân ra mặt căm hận lão Tèo đến thế,bắt
nguồn từ sự lãng trí rất đáng tội nghiệp của bà chị Hân,mà gia đình quy
trách nhiệm do một sĩ quan hải quân gây ra trước đây. Là một chuyện đau
lòng từ trước,ta không tiện kể nơi nầy,chỉ tội cho lão Tèo,đành nhận
lảnh hết mọi vết roi thù trên thân lão).
Hân buộc phải nghỉ học.Giữ biệt trong nhà để tránh gặp gỡ lãoTèo.
Lão đau khổ vô cùng,có chút giờ trống là lảng vảng,lén lúc gần nhà
Hân,mong gặp lại người yêu,nhưng nghe nói Hân đã được cha mẹ đưa về quê
để chờ ngày sanh đẻ,đứa bé sẽ gởi vào cô nhi viện,để tránh tiếng xấu cho
gia đình. Hân sẽ được mai mối với một anh chàng ở Sàigòn,mà hai gia
đình vốn là bạn nhau từ lâu.
Lão như người mất trí,tối ngày đi lòng vòng quanh trại,lảm nhảm điều gì không rõ. Tôi liều mạng đến an ủi lão
-Cớ chi mà anh rầu rĩ như thế? Thiếu cha gì Hân khác ngoài kia. Anh quên bà Hân cho rồi.
Tôi chỉ nói lơi khơi thế,vậy mà mắt lão long lên sòng sọc,đỏ
ngầu,hai bàn tay nắm cứng lại,thiếu điều móc súng ra bắn vào đầu tôi.
-Cậu nói gì ? Cậu nói gì?
Tôi xua tay lia lịa.
-Ok!ok! Tôi đi đây!
Một hôm. Ngày công tác như thường lệ,tôi và các chiến đỉnh đang
phầm phập chạy chầm chậm quanh vùng nước Kiến Hoà,BếnTre. Tôi nằm lim
dim trên chiếc võng nhà binh,đầu óc trống trải. Chợt tôi nghe từ chiếc
máy truyền tin nhỏ cá nhân.
-Whisky !Whisky! Đây Charlie! (Whisky là biệt danh của tôi,Charlie
là tên của trung uý Lê bá Muôn k.19 vốn là sĩ quan hành quân của đơn vị
tôi).
Từ máy PC25 .
-Whisky! Bà Hân tự tử chết rồi!
Máy chỉ nói thế,rồi im bặt.
Bà Hân tự tử chết rồi! Một điệp khúc khủng khiếp!Một điệp khúc
khủng khiếp!Tôi kinh sợ hơn lần chạm đánh với CS vừa qua.Người tôi
cứng,lạnh, máu tôi dường như không chảy đỗ về tim. Hình dáng một cô gái
xinh đẹp với đôi mắt thu hồn,đôi môi tươi tắn của Hân chợt hiện đến như
một nét chấm phá tuyệt vời,hình dáng đẹp đẽ ấy nhạt nhoà dần theo dòng
nước mắt đang tràn đầy dàn dụa trên mặt tôi.
Tôi thương cảm cho cả ba người,lão,Hân và cháu bé vô tội trong
bụng chưa kịp thành mẹ của Hân. Tội nghiệp cho ông thầy khốn khổ của
tôi.Ông mất hết,trống không,đời ông không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Về bến.Tôi để nguyên vật dụng dưới thuyền,chạy vội đến phòng lão
Tèo Phòng lão trống trơn. Lão mất tích từ hôm qua,mọi người không biết
giờ lão ở nơi nào.Tôi nhìn ngắm quanh phòng,trên bàn tấm ảnh Hân với nụ
cười xinh đẹp đang tinh nghịch nhìn tôi cười cười ,vô tư.Những chứng
nhân nơi đây,câm nín tạo nên một bức tranh tỉnh vật nằm thản nhiên quanh
đấy,chúng thì thầm với tôi ....Chết rồi! Chết rồi! Hân và cháu bé chết
rồi! Tự dưng tôi thù ghét chính tôi,đã hèn nhát chấp nhận một sự thật vô
cùng tàn ác.
Xác Hân được đưa về và quàn tại nhà.Tôi đến,để hy vọng được nhìn
nàng một lần cuối,nhưng lần nào tôi cũng bị gia đình từ chối vào nhà,mấy
đứa em của nàng còn đe dọa đánh ,đâm chém tôi. Nhà Hân im re,trông bình
thường,tuồng như không hề có chuyện gì đã xảy ra cả.
Tôi đứng xớ rớ trước nhà Hân,chiếc cổng hoa giấy vẫn đỏ rực rỡ,và lão Tèo ông bạn khốn khổ của tôi vẫn bặt tăm,bặt tích .
Ngày sau,gia đình mang Hân ra đồng chôn,đám táng của Hân trông
hết sức mũi lòng,mấy người phu khiêng một chiếc quan tài bằng gỗ
tạp,không nhang khói,không trống kèn,không kinh kệ,sư thầy ,theo sau mấy
đứa em và bà chị khùng, ôm nhau thút thít khóc. Ba má Hân có lẽ vì căm
thù,tức giận nên vắng mặt.Tôi đi theo từ xa,ngó quanh hy vọng tìm thấy
lão Tèo chường mặt ra lúc đau buồn nầy. Nhưng lão tuyệt nhiên vắng bặt.
Chỉ là một nấm đất thô nhô lên trên một cánh đồng thấp đầy lau
sậy hoang dại,mộ của Hân là thế,không một nén hương,không một cọc
bia,Nàng nằm nơi ấy một cách thê lương.Khi mọi người,kể cả những mộ phu
đã bỏ đi hết.Còn mình tôi đứng đấy trước mộ nàng,tôi mân mê chiếc mũ
lưỡi trai trong tay,lòng dâng lên bao nỗi bồi hồi.Tôi thầm trách lão Tèo
sao nỡ nhẫn tâm,đã không màng gì đến Hân và đứa bé vô tội lìa khỏi đời
như hai chiếc lá vô tình. Khi tôi ngồi xuống,tay sờ vào chút đất mới
trên mộ nàng.Chợt tôi có cảm giác như một ai đó ở phía sau,tôi quay phắt
lại...
Lão Tèo! Lão xuất hiện như một bóng ma mờ nhạt,sau lưng lão là đám
lau sậy vàng úa,phất phơ trong gió chiều.Đầu không nón,áo quần bẩn
thỉu,râu tóc lởm chởm,lão đứng,y như một hình nộm ở cánh đồng hoang dã.
Ôi! Chàng Alan Delon đẹp trai,phong nhã của tôi, chàng đại úy Hải quân
phong lưu của tôi,bỗng chốc già đi trăm tuổi ,với đôi mắt đại dương thê
thảm buồn.
Lão bước đến cạnh tôi và bằng một giọng rè đục
-Thôi mình về!
Từ đấy,lão Tèo đâm ra ít nói,không còn nhậu nhẹt hoặc đi ra phố
nữa,đôi khi tôi rụt rè rủ rê lão,thì lão nhẹ nhàng từ chối,tôi kính
trọng nỗi đau lớn của lão nên giữ một khoảng cách riêng tạm thời. Thỉnh
thoảng tôi thấy lão xuống thuyền đi tuần với anh em,có lẽ đại bàng của
tôi cho phép lão đi,cho khuây khỏa nỗi đau buồn đang giết chết lão từ từ
chăng?Mọi việc điều động trên bờ đôi lúc lão giao cho trung uý Muôn xem
hộ.
Giai đoạn nầy,cuộc chiến ở nước ta càng lúc càng khốc liệt
hơn.Giang đoàn tôi tiếp đón một vị chỉ huy khác. Ông Nhi đi,ông đại uý
CB Hồ văn kỳ Tường đến thay thế ,lão Tèo cũng bị hạn chế đi tuần vì phải
phụ giúp vị chỉ huy mới toanh nầy.
Tình hình chiến cuộc nay đến hồi gay cấn,bọn CS miền Bắc tìm cách
xâm nhập vào miền Nam qua ngõ Kampuchea,bên ta,con kinh đào Đồng Tiến
thuộc vùng Đồng tháp Mười là một bức tường ngăn chặn những vụ xâm nhập
ấy.Hiện giờ giang đoàn 63 tuần thám do thiếu tá Nguyễn Thìn (Tức nhạc sĩ
Trừơng Sa)làm chỉ huy trưởng và đang tuần tra trên con kinh nầy.Là một
chướng ngại lớn cho bọn CS nơi đây,do đó đã hơn hai tuần nay chúng phong
tỏa các đường tiếp tế,dùng cây tràm đóng cọc phía đầu và phía cuối con
kinh,với vô số mìn bẫy hầu cô lập ta. Giang đoàn 63 cần được giải tỏa
gấp.
Lệnh phía trên chỉ định cả giang đoàn của tôi phải cấp tốc vào
kinh đào Đồng Tiến để giải tỏa cho 63 tuần thám và nhận công tác mới là
thay thế địa bàn hoạt động. Nói mẹ ra là chúng tôi phải ở lại nơi
nầy.Đúng là đen như lông con gái. Xui tận mạng..
Con kinh đào thẳng chừ,từ sông Ông Đốc chạy mãi cho đến Long An
hay An Long gì đó,tôi đoán mò như thế,vì đối với tôi nơi nào cũng toàn
nước và kẽ thù lút nhút như đỉa..
Vào kinh, mấy chiếc đỉnh chạy lúc chậm,lúc mau,có nơi dân chúng
đặt chà nuôi tôm,thì nơi ấy đường kinh hẹp lại,chỉ vừa cho chiếc đỉnh đi
qua,mình đi chậm lại vì sợ sóng của thuyền làm hư hại công ăn,việc làm
của dân, lợi dụng việc ấy,nên chưa vào đến căn cứ của 63 tuần thám,một
chiếc chiến đỉnh của 58 đã lảnh cha nó một trái mìn ngầm của bọn VC đặt
bên nây bờ,đối diện bên kia là đám chà nuôi tôm.Kết quả anh thuyền
trưởng thiệt mạng,hai anh em bị thương,chiếc tiểu đỉnh hư hại ,bất khiển
dụng. Thế là,phải nhờ trực thăng đến tải thương,phải dùng một chiếc
thuyền khác kéo chiếc thuyền hư về Cầu Dừa..
Bụng tôi lúc nầy đánh lô tô quá cỡ.Ai nấy đều vào nhiệm sở tác
chiến.Hai bên kinh dầy đặc rừng tràm,có nơi được quyền tác xạ tự do,VC
như muỗi. Đến đoạn kinh đầy cọc tràm,chúng tôi vừa dùng lựu đạn MK3 để
kích động mìn bẫy,vừa lui thuyền vào để nhổ những chiếc cọc,vừa đũ rộng
để chúng tôi có thể đi qua.Cũng im xuôi,không có chất nỗ gì ráo.
Thiếu tá Nguyễn Thìn vui mừng chào đón chúng tôi. Và...một cuộc chơi mới bắt đầu.
Cả 'bộ tham...mu..' của 58 TT được ưu ái bàn giao địa bàn công
tác,được tỉ mỉ chỉ dẫn những nơi chốn đầy 'ruồi nhặng'...ôi! Chiến tranh
gì mà phiền toái hết sức,giống như trò chơi cút bắt thủa xưa ,chúng
thấy ta,còn ta thì rình rập chúng.
Sáu mươi ba tuần thám đi mất. Cuộc sống hằng ngày của chúng tôi
đổi khác. Chúng tôi ít ló đầu ra trại,bởi ngu chi mà ló đầu ra,để làm
bia cho mấy em chằng tinh,gấu ngựa bắn sẻ chơi. Hết còn quán nhạc,em
thơm. Nhạc ở đây là tiếng đạn reo réo ngang đầu,em nơi nầy là mấy em du
kích mặc bà ba đen cười ra lửa,hét ra đạn. Cả ngày không đi tuần thì đám
sĩ quan chơi bài sát phạt lẫn nhau,tụ nầy sập xám,tụ khác Rumi,tụ nọ
Dominoes. Ăn nhau thì ít,chửi nhau thì lia chia.
Lão Tèo càng ngày càng héo hon.Thỉnh thoảng lão cũng dằt thuyền
đi kích giặc như tôi.Gần như cả ngày lão không nói chuyện với ai,cả tôi
cũng mặc. Lão dạo nầy trông già ra đến tội nghiệp .Tôi thường tìm cách
lân la gợi chuyện với lão,nhưng thấy lão cứ thờ ơ như người lãng
trí,nên tôi ngại dần đi.
Một hôm,tự dưng lão đến tìm tôi,lão kéo tôi vào phòng lão.
-Bình vào đây,vào đây! Mình uống vài ly cho đỡ buồn."
Lão vào trong lấy bia,đá. Tôi nhìn quanh,chợt trông thấy tấm ảnh
của Hân đặt ở góc phòng. Tôi bước đến và cầm tấm ảnh nhìn ngắm lại
Hân,nàng vẫn cười với tôi trong ảnh. Mắt nàng vẫn đẹp,nụ cừơi vẫn tươi.
Lão Tèo từ sau bước ra,khựng lại khi thấy tôi với Hân trên tay.
Trong một khoảng khắc trân báo và lần đầu tiên tôi thấy lão Tèo
khóc. Lão đứng yên như một pho tượng,hai vai run từng chập,im re,nhưng
mặt lão thì dàn dụa nước mắt. Tôi bỏ Hân xuống,bước tới ôm lấy lão,tôi
ôm lão thật chặc và...cả hai cùng khóc thành tiếng.
Một tíc tắc đã đũ.Giờ tôi mới hiểu thế nào là nỗi đoạn trường của
một ngừơi đàn ông,thế mà bấy lâu tôi cứ âm thầm trách lão là người đoạn
trường,nhẫn tâm.Tôi đâm ra thương lão biết chừng nào, thật ra lão đã âm
thầm ôm lấy nỗi đau đớn kinh hồn ấy một mình ,không chia sẻ cho bất cứ
một ai trong đời nầy.
Lão đã mất vợ,xa con.Nay lại mất con,mất vợ.Tôi cảm phục cho sự
chịu đựng ghê gớm của lão.Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Có lẽ vì
tôi đang sống trong một hoàn cảnh hiễm nguy,cộng thêm nỗi đau lớn của
lão,khiến tôi trở nên yếu mềm,ủy mị ra chăng?
Chính lão là người quay lại an ủi tôi mới kỳ cục.
- Này! Này!ngồi đây!ngồi đây! Tôi có chết đâu mà khóc dữ thế hè.Lâu quá anh em mình mới ngồi lại với nhau,thôi uống đi,cậu có muốn kêu Lê tích Thiện (tên nầy là bạn thân của tôi ở đơn vị nầy,hắn thuộc K1 OCS) sang nhậu chơi không?
- Hắn đi công tác,mai mới về. Tôi lau vội nước mắt nói.
Tôi và lão Tèo ngồi nhậu đến khuya lơ,rồi lăn ra sàn trại ngủ
khò. Khi tôi thức giấc,thì lão đã bỏ đi tự bao giờ .Đến phòng hành quân
tìm lão,gặp Muôn,tôi chưa kịp nói gì,thì hắn đã mau mắn.
-Ông Tèo đi công tác rồi. Ông xếp cự quá,mà ông Tèo cứ khăng khăng đòi đi.Mầy biết không?
Muôn nói nhỏ với tôi
-Ông Tèo bất mãn từ khi xếp Tường đến thay,cùng cấp bậc mà ở dưới
‘cơ’,tao còn bất mãn,huống chi niên trưởngTèo,vừa đang buồn,vừa bị đì
,thì ổng không chịu ngồi đây là phải lắm rồi.
-Nhưng anh biết,hôm nay đến phiên tôi phải đi công tác,sao anh không nói cho ông phó hay?
-Có chứ ! Ông phó mà,mầy giỏi thì cự ông ấy dùm tao. Ổng còn nói
,thằng Bình say quắc cần câu rồi,để cho nó ngủ,tôi muốn đi khỏi đây vài
bữa ,bắn lung tung chơi cho bớt buồn.
Tôi phát cáu.
-Anh phải cản ổng chứ, tôi có say gì nhiều đâu,ổng đi được,thì tôi cũng đi được,anh phải cho tôi hay chứ,
Muôn đâm bực
-Mẹ! Mầy lên gặp ông trưởng mà khiếu nại,tao không biết.
Tôi bực dọc về phòng,vừa lúc thằng Thiện từ vùng công tác đã bàn
giao nhiệm sở hành quân với lão Tèo cũng vừa về tới,gặp tôi,hắn la om
lên.
-Tao cứ tưởng mầy đến thay tao,sao lại là ông phó,piston dữ hén.
Tôi đã quạu,nó lại châm thêm dầu vào.
-Bà nó! Ổng nói tao say quá,nên ổng đi thế cho tao,say cái con khỉ
Thằng Thiện cười hè hè
- Thôi qua bên tao uống bia,đánh Dominos chơi.Ở đây chán bỏ mẹ,cả ngày chẳng biết làm gì cho hết giờ.
Tôi buồn bã ậm ừ đồng ý và bước theo hắn.
Chiều xuống,bên ngoài trại mờ mịt tối,chúng tôi là những con cáo
đang bị nhốt trong chuồng,nay ngồi quanh bên những canh bài,hai ba
nhóm,hút thuốc,uống bia,kể chuyện ăn chơi,gái ghiết tầm phào,cười nói ì
xèo.
Bên ngoài trời đã tối đen.Chợt chúng tôi nghe những tiếng
pháo,tiếng súng máy nỗ ầm ì từ xa,những loạt nỗ ấy càng lúc càng
nhiều,khác với những tiếng đạn thường xuyên tôi nghe hằng đêm.Chúng tôi
lại thấy hằng loạt hỏa châu bực sáng lên trên bầu trời.
Cả bọn chúng tôi im lặng ,nghe ngóng,không xa lắm đâu,không xa
lắm đâu,chúng tôi nói với nhau như thế. Vừa lúc ấy,ông Tường cùng với
Muôn hối hả bước vào,mặt đầy vẻ khẩn trương.
-Ông Tèo đang bị phục kích ở DTV 38. Bị thương! Anh Bình ,anh Hải hướng dẫn 4 chiếc đỉnh đến địa điểm 38 cứu viện lập tức.
Thằng Thiện đứng lên đòi đi,nhưng tôi đã vớ vội chiếc nón
sắt,chiếc áo giáp, súng cá nhân,xỏ chân vào đôi giầy nhà binh,không kịp
cột dây,ba chân bốn cẳng chạy hối hả xuống cầu tàu,dục mấy anh lính tháo
dây,chạy hết tốt lực hướng về phía đường tiếp vận số 38.
Lồng ngực tôi run lên từng chập,run không phải vì sợ hãi như dạo
trước,tôi run vì sự an nguy của ông bạn tôi.Tay tôi ướt đẫm mồ hôi,nhìn
các anh em đã vào nhiệm sở chuẩn bị tác chiến.Xa xa tiếng súng,tiếng
pháo vẫn ầm ì hối thúc tôi,trên không,hỏa châu liên tục phóng lên,chập
choạng những lằn sáng ma quái,đe dọa.Tôi run thật run,miệng tự dưng lầm
bầm khấn vái lung tung,mà trước đây tôi là người có đời nào tin vào
Trời,vào Phật đâu.
Các chiển đỉnh của tôi vừa bắn vào bờ,vừa đến gần hơn nơi lão Tèo
đang chiến đấu với giặc.Trong khung cảnh mờ tối,tôi trông thấy cả bốn
chiến đỉnh phía trước ủi bãi và đang kịch liệt bắn dồn dập vào đám rừng
tràm trên bờ.
Tôi ra lệnh ba chiếc thuyền của tôi chạy dọc bên ngoài,các khẫu
súng lớn tác xạ vào những mục tiêu nghi ngờ. Riêng tôi thì khẩn trương
chạy đến chiếc chiến đỉnh số 44,nơi lão Tèo đang bị thương trên ấy.
Tôi đến.Một hình ảnh cực kỳ hãi hùng hiện trước mắt tôi.Lão Tèo nằm
ngửa trên nấp hầm máy của chiếc 44,đầu của lão kê trên đùi của một anh
lính,tay anh nầy đang áp chặc vào phần cổ,dưới hàm phải của lão Tèo,nơi
vết thương máu vẫn còn chảy ra,ướt đẫm bàn tay của anh lính và đẫm hết
một khoảng ngực áo của lão.Tôi bủn rủn tay chân,nhảy qua chiếc 44,thảng
thốt hét gào lên.
-Mang qua thuyền tôi!.Mang qua thuyền tôi ngay!
Mấy anh lính khiêng lão Tèo sang chiếc đỉnh của tôi,đồng thời tôi
giao vùng công tác lại cho một chuẩn uý Hải,anh đi cùng với tôi trong
toán cứu viện .
Vết thương trên cổ lão quá to,anh y tá cố gắng băng tạm,hy vọng
cầm máu được chút nào hay chút nấy.Tôi ngồi xuống ôm lấy đầu lão,mắt
lão mở hi hí,người lão mềm xèo,ấm hĩm,hai tay buông xuôi trên nền
thuyền,hơi thở của lão đứt quảng,khò khè qua kẽ trống ở vết thương nơi
cổ. Tôi kề mặt tôi sát mặt lão,run rẩy kêu nho nhỏ.
-Anh Tèo!Anh Tèo! Bình đây!Bình đây! Anh Tèo....
Không hề động đậy,không một phản ứng,không hề lộ ra một cảm giác
nào tỏ ra mình đang đau đớn.Hoàn toàn không. Tôi lay nhẹ,tôi kêu thì
thầm,tôi khóc rưng rức, tôi mặc nướt mắt tôi nhỏ ròng ròng xuống
thân,mặt mũi lão. Tôi run sợ đến muốn ngầt xỉu tại chỗ. Chiếc chiến đỉnh
đã chạy hết tốc lực,sao tôi vẫn thấy nó chậm chạp làm sao. Lúc nầy trận
chiến đã yên tĩnh.Căn cứ sao quá xa đối với tôi .Lòng tôi dâng lên bao
nỗi bồi hồi.Tôi thương cảm cho bạn tôi,một đời khốn nạn,một đời cực kỳ
xấu xa.Tôi ôm đầu lão,âm thầm khóc.Nướt mắt tôi nhiều hơn bờ nước đen
ngòm của dòng kinh Đồng Tiến.
Chợt tôi có cảm giác thân lão Tèo hơi rung động,tôi mừng quýnh cúi sát,sờ vào mặt lão.
-Anh Tèo !Bình đây! Anh Tèo!
Tôi không biết lão có nghe,thấy tôi không?.Tôi nắm và mân mê bàn
tay của lão.Chỉ còn năm mười phút nữa sẽ đến căn cứ,tôi tự nhủ, họa may
bác sĩ ở tiểu khu sẽ giữ được mạng sống của ông bạn xui tận mạng nầy.Tôi
thấy mấy ngón tay của lão run nhè nhẹ,mắt lão cũng hơi run run nhưng
vẫn hi hí mở.Tôi cúi xuống,chỉ nghe một tiếng nấc thật nhẹ .Và...Lão
Tèo,ông bạn thân yêu,ông chỉ huy phó ,Alan Delon đẹp trai hào phóng của
tôi ...LÃO TÈO ĐÃ VĨNH VIỄN THÀNH NGƯỜI THIÊN CỔ.
Tôi ôm lấy người lão khóc oà lên thành tiếng. Anh Tèo ơi! Anh Tèo
ơi! Có phải đây chỉ là một giấc mộng dữ không anh?Có phải anh làm thế để
hù dọa thằng em ngu ngơ nầy,phải không anh?Anh ơi! Cuộc đời đâu phải
chỉ có thế .Quanh anh sẽ còn biết bao tiếng cười vui,bao nàng Hân,bao
đứa trẻ con,sẽ có lần ôm,gọi anh là cha,là bố. Sao thân anh lại càng lúc
càng lạnh dần vậy anh Tèo?Không! Nhất định là không!Cuộc đời nầy sao vô
cùng phi lý.Ôi chiến tranh sao lại quá vô tình như thế đựợc.Tôi ngồi
sững sờ cạnh xác lão.Chiếc chiến đỉnh cặp vào cầu nổi. Tiếng chân các
nhân viên hối hả chạy xuống. Tôi bỏ lão nơi đó,xách chiếc nón sắt trên
tay thất thiểu bước lên phòng,ông Tường gặp tôi giữa đoạn cầu,giữ tôi
lại và hỏi
-Anh Tèo thể nào?.
-Chết rồi!
Đơn giản đến mức kinh sợ .Chính tôi đang chứng kiến một nỗi kinh sợ ấy. CÁI CHẾT.!CÁI CHẾT!
Bầu trời tối đen,dưới mấy ngọn đèn vàng hắc ám từ cầu tàu,bóng dáng
của những anh lính uốn éo như ma trơi.Chiếc tiểu đỉnh vẫn vô tư nằm im
lìm,ông bạn tôi phía dưới cũng nằm im lìm.Tôi đứng trên nầy lồng ngực
tôi như đang bị ai dẫm nát một cách thô bạo.Tôi chợt nhớ đến Hân,tôi
toát lạnh toàn thân,khi nghĩ rằng,nếu Hân còn sống cho đến giờ,ngày chết
của lão Tèo biết đâu cũng là ngày sanh của đứa con vô tội của lão. Ôi
chao! Tôi nhìn xuống nơi chốn cuối cùng của lão Tèo nằm.
Tôi không thấy gì cả,ngoài bóng tối thê lương,khi gió của vùng Đồng
Tháp Mười thổi phần phật ,mang theo mùi phèn chua của nước sông đêm,ập
vào khuôn mặt đầy nước mắt của tôi một cách vô tình....
VĨNH BIỆT ANH TÈO!
BÀI THÍN
2006.
(Viết theo bài cõi tạm đã có từ trước)
Chú thích
Sau đại uý Tèo mất vài tháng.Cả giang đoàn 58 ‘đựợc’điều động ra
Quảng Trị có lẽ cuối năm 71 ( không nhớ rỏ lắm).Cả giang đoàn nằm trên
LSD gì đó chạy nữa đường,thì nghe QTrị mất,do đó chúng tôi phải tay đổi
vùng công tác và đóng ở đầu sông Thu Bồn thuộc Hội An.
Đây lại bắt đầu cho một cuộc chơi khác ,không kém phần gian nguy.
58 tiếp đón quan Nguyễn Phong, Nguyễn trung Đức,sau nghe nói quan Hồ Hoát cũng đến..
Chuyện Thu Bồn là một chuyện như huyền thoại...kể hoài không hết.
Một chiến đỉnh PBR
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen