MN: để cám ơn và tri ân cuả dân tộc Việt gởi đến các chiến sỹ Dù,một bài viết về quân đoàn cảm tử cuả quân lực VNCH !
theo e-mail của bạn Hùng!
II
- Cuộc vượt biển có một không hai của QLVNCH,
LĐIND (Lữ Đoàn I Nhảy
Dù) Vượt biển Đông – 30/4/1975
TĐ1ND rút khỏi Mặt
trận Long Khánh
Khoảng ngày 25-4-1975, TĐ1ND được
lệnh lui binh khỏi Long Khánh trong một đêm trăng sao với khí trời
mát mẻ trong lành. Hừng đông hôm sau thì thấy vô số dân-quân Long
Khánh cùng tháp tùng với đoàn quân Lữ Đoàn I Nhảy Dù rời Long Khánh.
Lộ trình: Long Khánh-Phước Tuy-Bà Rịa. Chỉ huy cuộc lui binh này là
cố Trung tá Lê Hồng (anh tử trận ở Thái Lan khi đi theo đám AE Hoàng
Cơ Minh lập chiến khu ở Thái vào đầu thập niên 80) lúc bấy giờ là Lữ
đoàn phó Lữ Đoàn I Nhảy Dù. Anh là sĩ quan cao cấp nhất của Nhảy Dù
bọc hậu cho cả đoàn quân: “Đoàn quân” đây ngoài Lữ Đoàn I Nhảy Dù,
còn có các lực lượng Địa Phương Quân, Nghĩa quân, Cảnh sát, dân
chúng, v.v. của tỉnh Long Khánh không muốn sống với cộng sản. 242
ước lượng có khoảng gần 1 sư đoàn “người” theo gót chân Nhảy Dù tìm
cách rời Long Khánh ngày hôm đó. Đông lắm! Đông như kiến! Đoàn người
hướng về tỉnh Phước Tuy rất dài, dài lê thê... rất thê thảm! Rất thê
lương! Không thể tưởng tượng nổi! Không khác gì ĐẠI LỘ KINH HOÀNG
NĂM XƯA mặc dù 242 chưa từng thấy ĐLKH này. Ngày nay, thỉnh thoảng
nghĩ về ngày này năm ấy vẫn còn cảm giác “rùng mình”.
Trong
đêm và suốt buổi sáng trên đường lui binh chúng tôi không chạm địch.
Đến xế chiều thì cánh ĐĐ11ND và BCH TĐ1ND do Thiếu tá Ngô Tùng Châu
chỉ huy bị địch phục kích ngay tại chân núi đất phía bên kia đường.
Tại nơi này nghe nói đêm trước đó, một Trung đội Trinh Sát Nhảy Dù,
1 Pháo Đội Nhảy Dù 105ly, và quan đầu tỉnh Long Khánh đã bị phục
kích và “bị” thiệt hại đáng kể. Trở lại đoàn quân lui binh: ổ phục
kích tương đối nhỏ và đã bị TĐ1ND dọn dẹp sạch sẽ trong vài phút
giao tranh, đổi lại ta mất Thần ưng Nhành, Khóa 27VBĐL mới về TĐ1ND
không lâu. Theo lời y-tá Tiểu Đoàn thuật lại, Nhành bị miểng lựu đạn
ghim vào nơi cột tủy sống (spinal cord) không cử động được, AE
ĐĐ11ND thay phiên nhau cõng Nhành về đến địa đầu tỉnh Phước Tuy thì
Nhành trút hơi thở cuối cùng. Xác anh được Chiến xa di tản về Phước
Tuy. Vì Nhành là lính mới nên BCH Tiểu Đoàn chưa trao nhiệm vụ chỉ
huy đơn vị tác chiến cho anh. Tổng kết hy sinh về nhân mạng của
ĐĐ11ND tính đến thời điểm này là 3 ông
Thần ưng
(3) (2 sĩ quan thiếu úy
trừ bị và 1 hiện dịch). Ấy là chưa kể các AE binh sĩ đã hy sinh
trong trận này, và các AE binh sĩ mất tích, và vẫn còn mất tích cho
đến ngày hôm nay, Thứ Bảy, March 4, 2015....
Đường về
Vũng Tàu
Sau cuộc hành quân triệt thoái khỏi mặt
trận Long Khánh về tỉnh Phước Tuy, TĐ1ND được bổ xung quân số và
nhận quân lương. Quân số các đại đội của TĐ1ND đã giảm đi 1 phần vì
trên đường di tản từ mặt trận Long Khánh về Tiểu khu Phước Tuy một
số binh sĩ đã thất lạc trong rừng người, một số thì tự động bỏ ngũ
đi riêng rẽ hay sáp nhập vào các Tiểu Đoàn khác... Riêng ĐĐ11ND nhận
thêm 2 Sĩ quan tân binh K29/30 VBĐL. Người về thì cũng có người đi,
trong ngày này, Trung sĩ Giang, cựu xạ thủ súng cối 81ly Tiểu Đoàn
được thuyên chuyển về ĐĐ11ND đã đến xin 242 cho phép anh ta được rời
đơn vị (vĩnh viễn), đã đến nước này thì giữ người ta ở lại cũng vô
ích thôi, 242 chúc Giang thượng lộ bình an, bây giờ không biết Giang
lưu lạc nơi đâu. Cùng ngày các Kế toán trưởng của TĐ1ND ra tiền
phương phát lương cho AE và họ về trong ngày bằng trực thăng
Chinook, cũng trong tuần này, các đệ nhất phu nhân và con cái họ đã
bay ra Vũng Tàu bằng trực thăng Chinook để thăm các quan chỉ huy Lữ
đoàn trưởng, Lữ đoàn phó, và các Tiểu đoàn trưởng của các Tiểu Đoàn
Nhảy Dù 1, 8 và 9.
Ở Phước Tuy, bch ĐĐ11ND đóng ngay tại Pháo
Đội 155ly của Tiểu khu Phước Tuy, Pháo Đội này còn đầy đủ súng ống
và đạn dược nhưng hình như không còn người nữa (căn cứ bỏ trống).
Chiều hôm đó, 242 được lệnh của Tiểu Đoàn cho phá hủy Pháo Đội 155ly
này và lên đường, đây là chặng đường lui binh lần thứ hai và điểm
hẹn là Bến Đá, Vũng Tàu. Trên đường triệt thoái, đoàn quân nghỉ chân
ở một ngôi làng (không nhớ tên) đến gần sáng có một xe vận tải
Molotova của VC đi lạc vào chính giữa đoàn quân đang nghỉ ngơi, và
đã bị các chiến binh Dù tiêu diệt trong vài phút, xe bốc cháy sáng
cả một góc trời trong đêm đen... và sau cùng tan thành tro bụi. Rạng
sáng, ĐĐ11ND băng qua sông Phước Tuy, ĐĐ14ND của anh Hữu đi về hướng
cầu Cỏ May (242 chỉ còn nhớ rất rõ đội hình lui binh của ĐĐ11ND của
mình thôi).
Đoàn quân băng qua sông Phước Tuy đến buổi chiều
thì nước thủy triều lên đến cổ, giây dù đã được các AE ĐĐ11ND buộc
qua các thân cây tràm (mọc dưới sông) để đoàn quân nương theo mà đi.
Nếu không có sợi giây dù này thì đoàn quân ĐĐ11ND đã chết đuối giữa
dòng sông hôm ấy. Hành trang của 242 lúc bấy giờ gồm những hình ảnh
kỷ niệm, nhật ký ghi chép từ Khối Bổ Sung/Sư Đoàn Nhảy Dù ra đến Cổ
Bi, Thường Đức, quyển sổ danh sách của Trung đội 5 hồi 73-74, mấy
bao gạo sấy, v.v. đều cuốn theo dòng nước, chỉ còn lại mấy quả lựu
đạn và vài kíp đạn M-16 nằm dưới đáy ba-lô không bị rơi xuống nước
thôi. Khoảng 16-17 giờ chiều thì đoàn quân gặp được 3 chiếc ghe buôn
muối bằng gỗ của dân đi ngang qua, cả 3 chiếc ghe lúc bấy giờ không
chở muối. Họ thấy AE Nhảy Dù đang tiến thối lưỡng nan nên động lòng
ngừng lại (hay đã có ai ở đâu đó chỉ thị cho họ làm điều này?) vớt
đoàn quân Nhảy Dù lên và đưa AE về Bến Đá, Vũng Tàu an toàn. Khi
đoàn thuyền ra đến giữa sông thì 242 thấy các AE ĐĐ14ND của anh Hữu
(242 đoán thế thôi chứ không rõ đơn vị nào của Lữ Đoàn I Nhảy Dù)
cho giật sập cầu Cỏ May để chặn quân cộng sản Bắc Việt không cho
tiến vào thị xã Vũng Tàu, nhất là Chiến xa của chúng.
Về đến
Vũng Tàu, đêm hôm đó và suốt ngày hôm sau ĐĐ11ND đóng trên một chòm
núi ở Bãi sau (hay Bãi trước, không còn nhớ nữa) gần một ngôi chùa
nhỏ và xinh xắn nằm trên núi, không nhớ rõ chùa ni tên chi nhưng
phong cảnh thật thơ mộng, quan sát bằng ống nhòm thấy có một vài
thầy lảng vảng quanh hiên chùa, không ngờ lại bị mấy thầy
“Thích-Đề-Lô” này gọi pháo chào mừng, 242 bèn cho AE ngự ngay vào
chùa và xung quanh chùa, làm một cuộc “kim sơn”
(5) trong chùa chỉ
thấy còn có một ni cô già thôi, còn mấy “thầy” Thích-Đề-Lô kia đã
tàng hình đâu đó rồi. Nhờ vậy mà không còn bị ăn pháo lai rai nữa.
Đường về bến tàu Vàm Láng, Tiểu khu Gò Công
Sau khi nghỉ ngơi ở Bến Đá một đêm, ngày hôm sau Lữ Đoàn I Nhảy
Dù chia nhau lên các con tàu đã bị “ai đó” trưng thu hay tịch thu,
cướp, hay cưỡng ép của dân... (cũng có thể do chủ nhân tàu tình
nguyện) như sau:
• BCH Lữ Đoàn I Nhảy Dù đi trên
chiếc tàu buôn lớn Sài Gòn-Hồng Kông. Tàu có tên là “Vĩnh Nguyên”
(7) được cấu trúc hoàn toàn bằng gỗ.
• TĐ1ND đi trên
những chiếc thuyền đánh cá nhỏ, và một số binh sĩ của 8 và 9 Dù đi
trên thuyền của ĐĐ11ND. (Đặc biệt trên thuyền của 242 có hai Sĩ quan
khách: 1 đại úy hay thiếu tá (?) TQLC tên Liễu, khóa đàn anh của anh
Thể (vì nghe anh gọi ông ta bằng “niên trưởng”) nhờ anh Thể cho đi
quá giang và 1 đại úy Địa Phương Quân không quen biết xin đi cùng).
• Tiểu đoàn 8 & 9 Nhảy Dù đi trên hai chiếc tàu lớn bằng sắt.
Đoàn tàu & ghe đánh cá chở Lữ Đoàn I Nhảy Dù rời Bến Đá, Vũng
Tàu lúc xế chiều ngày 30/4/1975 trực chỉ bến Vàm Láng, Tiểu khu Gò
Công. Trên đường từ Vũng Tàu về Gò Công trời nổi cơn giông bão to,
AE không quen đi thuyền trên biển nên nhiều người bị say sóng, ói ra
đến mật xanh vì thuyền cứ nhảy 1 điệu điên loạn do sóng biển gây ra
suốt dọc đường. Có lúc tưởng như thuyền sắp chìm xuống vực sâu, 242
có một khoảnh khắc quẩn trí bi quan... nghĩ rằng đoàn quân sẽ phải
chết ở đây thôi - và cái chết này chỉ là chết chìm... chết trôi
sông... chẳng vinh dự tẹo nào, lịch sử dân tộc VN sẽ cho là không
đúng nghĩa “tử sĩ” tử trận trên một chiến địa đàng hoàng... Nhưng
rồi lại tự an ủi mình có mệnh hệ nào thì cũng là “tử vì nước thôi!”
Nhưng Trời cao chỉ hù/ghẹo Nhảy Dù vài phút thôi, sau cơn giông bão
thì trời sáng tỏ. Đoàn tàu cặp bến Vàm Láng khoảng 15-16 giờ chiều.
Đại bộ phận BCH Lữ Đoàn I Nhảy Dù và một số binh sĩ từ hai Tiểu Đoàn
8 & 9 ở lại trên tàu buôn “Vĩnh Nguyên” và các tàu sắt.
Đổ bộ lên bến Vàm Láng:
TĐ1ND đổ bộ lên chợ
Vàm Láng trước nhất vì đi các thuyền đánh cá nhỏ nên cặp bến rất dễ
dàng, các Sĩ quan CH Lữ Đoàn I Nhảy Dù như các anh Châu, Đỉnh, Hồng,
v.v. cũng đã lên chợ Vàm Láng, Đại úy Tiếp (Sĩ quan B3/Lữ Đoàn I
Nhảy Dù) nằm lại tàu buôn “Vĩnh Nguyên”, tàu chở BCH Lữ Đoàn I Nhảy
Dù, để canh chừng tên “tài công” trốn mất sẽ không có ai lái tàu
(nghe nói thế). Riêng 242 phải nằm lại trên thuyền con vì say sóng,
khi tỉnh lại mới mò lên bến, lúc này một số các AE binh sĩ có radio
nên nghe được lệnh “đầu hàng” của tên tổng thống miền nam VN cuối
cùng Dương văn Minh. Khi 242 lên chợ Vàm Láng thì được biết anh Thể
đã đưa một số các AE của ĐĐ11ND và đám truyền tin TĐ1ND lên Tiểu khu
Gò Công để bắt tay với bác tỉnh trưởng ở đó (không rõ các đại đội
khác của TĐ1ND có đi với anh Thể hay không). Khi anh Thể trên đường
lên Tiểu khu GC bằng Quân Xa GMC thì cùng lúc ông đại tá tỉnh trưởng
GC (quên tên lão này mất rồi) và vợ con cũng di tản khỏi tòa tỉnh Gò
Công về bến Vàm Láng để di tản.... Cũng nên biết là Vàm Láng không
có một tiếng súng của địch cũng như của ta. Vàm Láng thuộc Vùng 4
của ta lúc bấy giờ rất thanh bình!
Chuyện vui buồn
trên bờ sông Vàm Láng (VL) vào ngày 30/4/1975:
Ở
thời điểm này, 242 đi lang thang trong chợ Vàm Láng, dùng số tiền
lương còn lại vừa mới lãnh hôm nọ ở Phước Tuy đớp mấy tô phở lót
lòng, ăn xong rảo bước vào một căn nhà tôn lớn của chợ VL thì gặp
Trung tá Lữ đoàn phó Lê Hồng, đang ngồi giữa nhà với một số AE, anh
Hồng không nói gì, cũng không cử động, dáng vẻ anh trầm tư và bình
tĩnh đáng sợ. 242 chán quá lại bỏ đi ra đường, lang thang một hồi
thì thấy một đám đông gồm toàn quân nhân Nhảy Dù đang bu quanh một
chiếc xe jeep nhà binh Nhảy Dù, 242 tò mò đến xem thì ra là bác
Trung tá Lữ đoàn trưởng Nguyễn Văn Đỉnh, và đây là lần đầu tiên 242
gặp mặt Lữ đoàn trưởng kể từ lúc tình nguyện về Binh chủng Nhảy Dù.
242 đến trễ nên chỉ thấy cảnh quan quân khóc như mưa, nhất là các Sĩ
quan tân binh mới được bổ về TĐ1ND lúc còn ở Phước Tuy, lại nghe anh
Đỉnh tuyên bố với AE đại khái như: sẽ đưa AE sang Úc định cư, v.v.
Lúc này, thấy anh Thể trở về bến Vàm Láng trên Quân Xa GMC với một
vài AE..., anh Thể đã để lại một số binh sĩ TĐ1ND trên Tiểu khu Gò
Công, và trở lại Vàm Láng định để chở tiếp nữa.) Nhưng mọi sự liên
hệ đến chiến tranh & đánh đấm... đều đã chấm dứt từ đây.
Phút chia ly trên bờ sông Vàm Láng:
Sau cùng
anh Đỉnh anh Châu thay quần áo dân sự, chia tay với Lữ Đoàn I Nhảy
Dù, và họ về Sài Gòn (trên một chiếc xe gắn máy hiệu Honda?)... để
đón gia đình của họ. Trước khi đi, anh Đỉnh yêu cầu Lữ Đoàn đợi các
anh ấy ở bến Vàm Láng trong lúc họ (Đỉnh & Châu) về Sài Gòn tìm vợ
con... rồi sẽ trở lại đây... và a-lê... “chúng ta sẽ cùng nhau đi
sang Úc Đại Lợi định cư!!!” Sau khi họ rời khỏi đơn vị thì Lữ đoàn
phó Lê Hồng để các AE tự quyết định với số phận của họ: một là theo
anh, hai là về với gia đình. Đa số AE và hầu hết các sĩ quan trẻ đều
chọn con đường về với gia đình họ, cũng nhiều lắm, mọi người được
đem theo vũ khí cá nhân để tự vệ trong khi đi đường, chỉ tội cho số
AE kẹt lại trên Tiểu khu GC không biết lệnh lạt chi cả vì lúc này
anh Thể đã quyết định đi theo Lữ Đoàn I Nhảy Dù vượt biên chứ không
trở về Tiểu khu GC nữa, không biết anh Thể có liên lạc bằng máy
truyền tin cho họ biết không? Riêng các AE còn lại và 242 chọn con
đường vượt biên theo anh Hồng, bình tĩnh vào chợ VL ăn uống cho buổi
tối ngày hôm ấy, cũng may là bến Vàm Láng vào ngày hôm đó không có
chuyện gì xảy ra, không thấy một tên VC nào lai vãng gây sự nơi đây.
Chợ Vàm Láng cũng rất vui vẻ như không có gì xảy ra, một quang cảnh
thật thanh bình. Ăn uống xong thì trời tối, đoàn quân lục tục lên
các con tàu đang đậu chờ ở ngoài khơi Vàm Láng, Gò Công để hành
trình ra biển Đông. Trước khi lên tàu, như đã hứa với anh Đỉnh và
anh Châu, anh Hồng đã để lại bến Vàm Láng một trung đội Nhảy Dù,
Trung đội 1 của ĐĐ11ND do Trung sĩ nhất Đức thế anh Mẫn làm Trung
đội trưởng, để chờ hai ông (Đỉnh & Châu) và gia quyến họ, anh Hồng
còn giao hẹn nếu đúng 23giờ00, tức 11giờ đêm hôm đó mà không thấy 2
anh Đỉnh & Châu trở lại thì trung đội Đức đen phải rút về tàu Lữ
đoàn ngay.
Giây phút kinh hoàng trên tàu buôn “Vĩnh
Nguyên”:
Tàu này chở BCH LĐ1ND, TĐ1ND, Đại tá tỉnh
trưởng tỉnh Gò công & gia đình ông, gia đình ông bà Mekong Nguyễn
Văn Minh (một nhà buôn giầu có ở Vùng I), và một số dân sự mà 242
không bao giờ biết họ là ai. 242 chỉ nghe AE kể lại chuyện như vầy:
Anh Tiếp ở lại trên tàu
lữ đoàn với nhiệm vụ canh giữ “tài công” của tàu “Vĩnh Nguyên” không
cho lão bỏ trốn, nhưng anh Tiếp nhà ta đã bị lão già kia bịp sao đó,
để cho lão lên bến Vàm Láng ăn uống, kết quả dĩ nhiên là ông “tài
công” này đã trở thành con chim xổ lồng bay tự do khắp muôn phương!
Mọi người trên tàu buồn và lo lắng lắm, sau cùng thì bên TĐ9ND có
một thiếu úy (không rõ tên) biết lái ghe trên sông, tình nguyện làm
“tài công bất đắc dĩ”
(8) cho con tàu “Vĩnh Nguyên”. Thực hư ra sao
về chuyện “tài công bỏ trốn” thì chỉ có anh Tiếp B3 Lữ Đoàn biết rõ
nhất thôi.
Đường ra biển
Đông
Khi chàng đã Lỗi hẹn:
Trong khi chờ đợi 2 ông Đỉnh & Châu trở lại cùng với gia đình họ
thì hai tàu lớn bằng sắt chở Tiểu Đoàn 8 & TĐ9ND đã cao chạy xa bay.
22 giờ 30 phút, tức 10:30 giờ đêm 30/4/1975, tàu BCH Lữ Đoàn I Nhảy
Dù nổ máy và bắt đầu từ từ lướt sóng, trực chỉ Vũng Tàu và sau đó là
biển Đông! 23 giờ tức 11:00 giờ đêm, Trung đội 1/ĐĐ11ND của Trung sĩ
nhất Đức không thấy 2 anh Đỉnh-Châu như đã hẹn ban chiều, biết là họ
đã không về được điểm hẹn nữa nên Đức phải rút trung đội khỏi vị trí
để đuổi theo cho kịp tàu Lữ Đoàn. Thật tội nghiệp cho trung đội Đức,
bầu trời đêm hôm đó không mưa nhưng mây đen che mất ánh trăng làm
đêm đen mù mịt trên sông, ghe nhỏ đuổi tàu lớn, hì hục mãi gần nửa
giờ đồng hồ mới đưa hết Trung đội 1 lên tàu lớn được, thật gian nan!
Trong lúc vượt sông ra bể lớn, tàu Lữ Đoàn lại đụng phải một đồn
canh của dân chài, đụng sập hoàn toàn cái đồn bằng cây dùng như ngọn
Hải đăng để đưa dẫn ghe đánh cá, nhưng không gây thương vong cho ai
trên tàu cũng như trên sông, thật là may! Khoảng 2 hay 3 giờ sáng
thì con tàu lướt qua địa phận Vũng Tàu, và chẳng bao lâu thì ra biển
lớn, anh Tiếp đi vòng quanh trên boong tàu, dặn dò và trấn an mọi
người, trong khi 242 kiểm soát lại khẩu Colt-45 của mình và lên nòng
sẵn sàng chờ... nếu tàu bị vỡ vì một lý do gì, thề quyết không để
cho mình chết đuối được (242 không biết bơi, rất sợ bị ngộp nước).
Khi con tàu qua khỏi biển Vũng Tàu thì trời sáng trăng, không còn
mây mù nữa, mặt nước phẳng lặng như tờ, không một tiếng động. Từ lúc
rời bến Vàm Láng, suốt đêm trường cho đến gần sáng, anh Hồng một
mình gọi các tàu chở Tiểu Đoàn 8 & 9 Nhảy Dù qua hệ thống máy
PRC-25, giọng anh oang oang trong đêm thanh vắng trên biển Thái Bình
bao la, có lúc nghe giọng anh như giọng của một con chim lạc đàn mất
mẹ, rất thê lương và thảm thiết như... “Hồng Vân
đây!
(6) Các anh đã
bỏ tôi rồi...”. Nhưng rồi trước khi trời sáng, anh Hồng đã liên lạc
được với Tiểu Đoàn 8 & 9 Nhảy Dù. Và chẳng bao lâu thì ba con tàu
chở đoàn quân Lữ Đoàn I Nhảy Dù nhìn thấy nhau trong tầm mắt thường.
Lữ Đoàn I Nhảy Dù và chiếc phao cứu mạng khổng lồ:
Đoàn tàu tiếp tục lướt trên mặt biển sáng ngày 31/4/1975 đến
khoảng 10:00giờ sáng thì gặp được chiếc “xà-lan” khổng lồ đang được
một chiếc tàu kéo (tugboat) trên biển do 1 thủy thủ người Thái Lan
điều khiển. Chiếc xà-lan này ngày xưa được quân đội Hoa Kỳ dùng để
chứa vũ khí và đạn dược tiếp viện cho QLVNCH (nghe nói thế), sau
ngày 30/4/1975 đã được quân đội Mỹ chuyển thành hòn đảo di động tý
hon đón các thuyền nhân tỵ nạn miền nam VN muốn rời bỏ thiên đàng
cộng sản. Xà-lan lớn bằng một sân vận động FootBall của Mỹ
(in-field), xung quanh được bao bọc bằng bốn bức tường với 4 lớp bao
cát dầy, bên ngoài cùng và bên trong cùng là lớp lưới bằng sắt để
giữ cho các bao cát không bị đổ. Chiếc xà-lan khổng lồ này lúc đó
đang trôi chầm chậm, rất là chậm trên mặt biển Đông một mình, và nhờ
vậy mà đoàn tàu Lữ Đoàn I Nhảy Dù đuổi kịp trong vòng nửa giờ đồng
hồ khi phát hiện được nó. Đến nơi thì thấy dân chúng đang ngồi trên
các bờ tường bao cát của chiếc xà-lan này, đông lắm, đông như đàn cá
mòi trên biển.
Có một ông lúc bấy giờ, nghe nói y là một Đại
tá QLVNCH, thấy đoàn tàu Lữ Đoàn I Nhảy Dù quăng giây cáp sang xà
lan để cặp vào thì lão ta hoảng quá, cầm megaphone ra lệnh cho đoàn
tàu Nhảy Dù rằng “Mỹ họ bắt quý vị phải vất hết vũ khí và đạn dược
xuống biển thì nó mới cho lên xà-lan” (đại khái thế). Bên tàu Nhảy
Dù nghe theo và quăng hết mọi thứ xuống biển, chưa yên tâm, y ta
tiếp tục ra lệnh “các bạn phải thay quân phục đang mặc bằng y phục
dân thường thì Mỹ họ mới chịu cho lên xà-lan!” Lúc này đa số quân
Nhảy Dù đã đổ bộ lên xà-lan, 242 cũng đã lên được xà-lan, phải phì
cười vì chỉ thấy toàn “mỹ mũi tẹt”, chả thấy một mống “mỹ mũi lõ”
nào cả.
Thấy “lính dù đông và hùng dũng” quá, bà con dân sự
trên xà-lan mỗi gia đình cống hiến quần áo cho mỗi tên lính nhảy dù
để thay thế cho bộ quân phục họ đang mặc, vì quần áo đủ mọi loại đến
từ nhiều tầng lớp dân chúng trên xà-lan, phút chốc đã biến đoàn quân
Nhảy Dù uy phong lẫm liệt hàng đầu của QLVNCH giống như một đoàn
người bị bệnh “Đồng tình luyến ái” đang diễn hành trên các đại lộ
Hoa Kỳ đòi quyền luyến ái tự do như những cặp tình nhân nam nữ bình
thường vậy. Có một gia đình thấy 242 ngồi đực mặt ra đó (vì khát
nước) không chịu nhận quần áo, nên một cô trong gia đình “động tâm”
đã chọn được một cái áo T-Shirt mầu xanh lợt vừa vặn, lịch sự, và
một chiếc quần đen ống loa híp-pi, 242 miễn cưỡng mặc chiếc áo thôi,
đã trở thành bán quân sự, trên “dân” dưới “lính”.
Sau khi ăn
diện xong thì 242 đi kiếm nước uống, may quá, trong người còn giữ
khẩu Colt-45 (phát cho Đại đội trưởng ở Phước Tuy), 242 bèn gỡ hết
các viên đạn quẳng xuống biển, đem đến thành xà-lan cạnh chiếc tàu
kéo đổi cho tên thủy thủ lấy một lon soda uống cho đỡ khát. Lúc đó
trên người 242 còn lại mấy thứ rất giá trị: hai tấm thẻ bài, giấy tờ
cá nhân, chiếc địa bàn, tấm bản đồ hành quân Long Khánh, chiếc quần
Nhảy Dù đang mặc lúc bấy giờ, và đôi giầy hành quân còn khá mới (sau
này lên tàu Mỹ chiếc địa bàn và bản đồ hành quân bị lính “TQLC Mỹ
nó” tịch thu, các thứ khác thì “Mỹ nó” trả lại). Trong lúc
tàu lữ đoàn quăng giây cáp nối vào chiếc xà-lan, trung sĩ Vân (người
của BCH Lữ Đoàn I Nhảy Dù) điều khiển đầu giây phía bên xà-lan, vì
sơ ý nên đã bị giây cáp nghiến gẫy một chân, sau này lên tàu Mỹ, các
bác sĩ Mỹ cưa chân (nghe nói thế)
anh Vân vì xương gẫy nát không bó được! Thật tội nghiệp cho anh Vân
trở thành Thương Phế binh bất đắc dĩ. Không biết Vân bây giờ sống
chết phương nào!
Vĩnh biệt tàu “Vĩnh Nguyên”
(7):
Ai đó đã đem đến cho Lữ Đoàn I Nhảy Dù con tàu này, toàn thân nó
bằng gỗ, nhiệm vụ chính của nó là chở hàng hóa trao đổi giữa hai
nước Hồng Kông và Việt Nam trong thời chiến. Nó đã cứu mạng sống của
rất nhiều chiến binh Lữ Đoàn I Nhảy Dù và một số gia đình dân sự vào
những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam. Khi toàn thể các AE
Nhảy Dù đổ bộ lên chiếc xà-lan thì con tàu “Vĩnh Nguyên” cũng đã
được ai đó phóng hỏa ngay trên biển Đông! Lúc đi trên con tàu này,
242 thấy nó to và hùng vĩ thế nào thì khi lên chiếc xà-lan, nhìn lại
thấy nó thật nhỏ bé như hạt cát trên sa mạc vậy. Bây giờ nhớ lại
hình ảnh xưa, thật là bùi ngùi và thương cảm! Không biết vị thiếu úy
TĐ9ND, một “tài công bất đắc dĩ”
(8) của con tàu này hiện nay đang
trôi dạt nơi nao? Và cũng không biết lão “tài công” chính của con
tàu “Vĩnh Nguyên” này bây giờ sống chết ra sao?
Con
tàu sắt “Kimbro”, vị cứu tinh của Lữ Đoàn I Nhảy Dù:
Chiếc xà-lan chở Lữ Đoàn I Nhảy Dù và dân tỵ nạn cộng sản lênh
đênh trên biển vài giờ đồng hồ, sau cùng gặp Đệ Thất Hạm đội Thái
Bình Dương của Hải Quân Hoa Kỳ trong ngày. Chiếc xà-lan cặp vào một
chiếc tàu bằng sắt khổng lồ chở hàng của Mỹ, tàu sơn xanh cứt ngựa
(màu xanh nhà binh), mang tên Kimbro, đang nằm trong vòng bảo vệ của
Đệ Thất Hạm đội HQ Hoa Kỳ. Dân số trên chiếc xà-lan lúc bấy giờ 242
phỏng đoán khoảng chừng 2000-3000 người, đông như giòi. Đợt đầu dân
chúng giành nhau lên chiếc tàu sắt này rất ư là vô trật tự, họ bu
lên thành xà-lan đông quá làm một bên thành đổ và đè chết một hai...
người, lính TQLC Mỹ trên tàu không can thiệp, dân chúng mạnh ai nấy
lên. Nhảy Dù thấy cảnh hỗn loạn này không xong, sợ tàu Mỹ bỏ đi nên
AE đề cử anh Thể ra làm trưởng toán trật tự điều khiển đoàn người
lên tàu tỵ nạn rất có bài bản và rất mau chóng. Dân yếu lên trước,
thanh niên và lính lên sau. Lúc bấy giờ anh Thể còn mặc quân phục,
và nhờ có cái giọng oang oang nên mỗi lần lão ta hét là thiên hạ hồn
phi phách tán im re ngay. Anh Thể và toán trật tự Nhảy Dù gồm khoảng
2 tiểu đội thôi đã làm cho lính TQLC Mỹ trên tàu lé mắt. Và kết quả
là mọi người trên xà-lan đã được lên tàu tỵ nạn an toàn và nhanh
chóng. Phải ca ngợi Nhảy Dù nhà mình một phát, Nhảy Dù đi tới đâu là
bà con hưởng ứng một cách tích cực tới đó!
Khi 242 đặt chân
lên tàu Kimbro thì thấy quang cảnh trên boong tàu giống như một cái
thành phố nho nhỏ, lều che mưa và nắng đủ kiểu & đủ mọi mầu sắc dựng
lên khắp boong tàu, từ trước ra sau, y hệt như bãi biển Nha Trang
vào ngày cuối tuần. Nhìn những người trong các căn lều này thì 242
biết là họ thuộc giai cấp thượng tầng trong xã hội miền nam VN lúc
bấy giờ, và không biết họ cắm trại trên con tàu này từ khi nào? Lữ
Đoàn I Nhảy Dù được đưa xuống hầm cuối cùng của con tàu để ăn, ngủ,
và ị nơi đây, đường lên boong tàu là một chiếc thang lưới lớn được
giăng từ trái sang phải hai bên thành tàu, chiếc thang làm bằng giây
thừng lớn cỡ cổ tay của ta. Mỗi ngày lính TQLC Mỹ thả một nửa thùng
phi cơm nhão và cá hộp xuống hầm tàu cho đoàn quân Nhảy Dù tỵ nạn
cộng sản ăn, mỗi ngày lính TQLC MỸ câu đi thùng phân đã được quân
Nhảy Dù giải quyết ngay trong hầm tàu... (thùng phân và thùng cơm là
một thùng phi được cưa đôi).
Kimbro bình thản lướt sóng trên
biển Đông đúng 4 ngày 3 đêm thì tới vịnh Subic của Phi Luật Tân. Tàu
cặp bến buổi chiều. Thời tiết trên biển Đông lúc bấy giờ thật tốt,
nắng ráo, ban đêm thì có trăng soi sáng mát mẻ. Mỗi ngày dân tỵ nạn
cộng sản dưới hầm được lên boong tàu tắm một lần vào buổi trưa. Các
phòng tắm dã chiến được lính TQLC đóng dọc bên ngoài thành tàu với
những thanh gỗ 2x4... Trên tàu cũng đã có 1 người phụ nữ có thai rơi
xuống biển và chết đang lúc tắm. Trong suốt cuộc hành trình về vịnh
Subic, 242 thấy Thủy thủ đoàn của tàu Kimbro đã thủy táng một hai
người tỵ nạn chết trên tàu vì lý do nào đó.
Mọi người thở
phào nhẹ nhõm khi đặt chân lên vịnh Subic, mắt 242 bị sưng húp hầu
như gần mù... vì ở dưới hầm tàu nhiều ngày thiếu không khí, oi bức
và mất vệ sinh, nhưng chỉ vài giờ đồng hồ sau là bệnh sưng mắt biến
mất mà không cần đến thuốc men. Tại vịnh Subic lúc này có rất nhiều
hội đoàn thiện nguyện địa phương lẫn ngoại quốc (đa số là dân Mỹ
đang đóng ở vịnh Subic) giúp cho dân tỵ nạn ta, người tỵ nạn đông
như nêm cối, chiều hôm đó mọi người đều phải làm thủ tục và thay
quần áo mới để bay sang đảo Guam, lãnh thổ của Hoa Kỳ. Đến vịnh
Subic thì các Tiểu Đoàn 8 & 9 Nhảy Dù đường ai nấy đi, riêng BCH Lữ
Đoàn I Nhảy Dù và một số AE TĐ1ND gom lại độ 100 tên đi theo anh
Hồng vì anh Hồng biết nói tiếng Anh lúc bấy giờ và lại hoạt bát nữa,
vả lại anh Châu đã về với gia đình nên TĐ1ND chỉ còn dựa vào anh
Hồng thôi, các quan còn lại trong nhóm 100 tên gồm có Trung tá Lê
Hồng (Lữ đoàn phó), Đại úy Đỗ Tiếp (B3/Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù), Đại úy
Trần Văn Thể (B3/TĐ1ND), và Thiếu úy Nguyễn Bá Toản (ĐĐ11ND), tất cả
đều xuất thân từ TĐ1ND và đã một thời từng được anh Hồng chỉ huy khi
anh còn là Tiểu đoàn trưởng TĐ1ND, và đây cũng là lý do tự nhiên 4
sĩ quan còn lại gắn bó với nhau trên suốt con đường di tản. Ngay
ngày hôm đó anh Hồng xin được cho cả 100 AE đi chung một chuyến bay
trên chiếc phản lực cơ C-141 của Không Lực Hoa Kỳ, máy bay rời phi
trường Clark lúc chợp tối, đến quá khuya mới đáp xuống đảo Guam,
đoàn người phải ngủ lại tại căn cứ không quân Anderson, Guam, sáng
dậy dùng điểm tâm và sau đó được xe buýt quân đội Hoa Kỳ chở thẳng
về trại tỵ nạn trên đảo Guam đã dựng sẵn.
Guam, lãnh thổ hiền
hòa nằm ngoài lục địa Mỹ, hòn đảo của người tỵ nạn cộng sản VN đầu
tiên: Đây là trại tỵ nạn cộng sản đầu tiên trên hòn đảo nhỏ này, khí
hậu ở đây thật nóng nhưng xung quanh là biển nên cũng đỡ oi bức. Đến
đảo Guam cũng là anh Hồng xin ban quản trị trại cho cả toán Nhảy Dù
theo anh ở chung một dãy lều thật là vui, AE đi đâu đều có nhau, 4
AE sĩ quan ở chung một lều. Vài ngày sau thì bà Đỉnh cùng các con bà
đến tìm gặp anh Hồng trong căn lều TĐ1ND, khóc như mưa, lúc bấy giờ
cậu con trai của anh Đỉnh bị thương ở cổ tay vì trúng đạn pháo kích
ở Vũng Tàu khi cả gia đình ra VT thăm anh Đỉnh (nghe nói thế).
Vài ngày sau các Tiểu Đoàn 8 & 9 Nhảy Dù cũng đến đảo Guam,
riêng TĐ9ND do anh Lê Mạnh Đường làm Tiểu đoàn trưởng thay cho Trung
tá Nhỏ bị thương ở mặt trận LK, anh Đường lãnh đạo Tiểu Đoàn 9 Nhảy
Dù ở đảo Guam “rất máu”, đã “nổi danh” ở trại tỵ nạn này. Đoàn 100
quân nhân Nhảy Dù theo anh Hồng sống ở trại tỵ nạn Guam thật là thần
tiên, không phải làm việc gì cả, ngày 3 bữa xếp hàng vào nhà bàn ăn
cơm Mỹ, ăn-ngủ và đi lông nhông rất thoải mái.
Lữ
Đoàn I Nhảy Dù định cư tại Mỹ quốc:
Ở đảo Guam đúng
một tháng thì nhóm 100 AE Nhảy Dù lại được anh Hồng xin ban quản trị
trại cho được phân phối về ở chung trại tỵ nạn mang tên Indiantown
Gap, nằm ở ngoại ô thành phố Harrisburg, tiểu bang Pennsylvania, đây
là một trại lính National Guard Mỹ với đầy đủ tiện nghi. Trại tỵ nạn
Indiantown Gap chứa trên 11,000 ngàn dân tỵ nạn cộng sản VN lúc bấy
giờ. AE rời đảo Guam trên chiếc phản lực cơ C-141 của KQ Hoa Kỳ,
hừng sáng, phi cơ ngừng ở phi trường Honolulu, tiểu bang Hạ Uy Di
sau 5 giờ bay để tiếp tế xăng, sau đó trực chỉ hướng lục địa Mỹ,
tiểu bang Pennsylvania. Toán đầu tiên 100 AE của Lữ Đoàn I Nhảy Dù
về trại này vào đầu tháng sáu năm 1975, sau đó có một số các AE Tiểu
Đoàn 8 & 9 Nhảy Dù cũng về đây. Và một lần nữa, trời xui đất khiến
sao đó mà cả 4 sĩ quan xuất thân từ TĐ1ND đều ở chung một phòng
trong một Barrack.
Người Mỹ rất chu đáo, trại tỵ nạn cộng sản
Indiantown Gap có nhà ăn tập thể (mess hall), giáo đường, trường học
dậy tiếng Anh cho mọi người, các thầy giáo dậy Anh ngữ đa số là các
sinh viên của các đại học tình nguyện làm việc cho trại vào mùa hè
1975. Ở đây khoảng 1 tháng thì anh Hồng được một cựu cố vấn Mỹ ngày
xưa của Sư Đoàn Nhảy Dù/QLVNCH bảo trợ anh về thành phố
Fayetteville, tiểu bang North Carolina, nơi có Sư đoàn 82 Nhảy Dù Mỹ
đồn trú. Tiếp theo, anh Hồng bảo trợ anh Tiếp về ở chung với anh,
khoảng 1 tháng sau khi anh Hồng rời trại, anh đã tìm được một gia
đình người Mỹ bảo trợ cho 242, và 242 rời trại Indiantown Gap tháng
8 năm 1975. Còn anh Thể thì về định cư ở thành phố Pasadena (nghe
nói thế), tiểu bang California. Riêng các AE khác thì họ được các
nhà thờ Công giáo và Tin lành bảo trợ từng nhóm. Ở tiểu bang North
carolina, Hồng, Tiếp và Toản hầu như gặp nhau mỗi cuối tuần, AE hàn
huyên tâm sự về việc học hành và công việc làm ăn... Anh Hồng làm
nghề “xếp đù” cho SĐ82ND Hoa Kỳ thời kỳ này. Một năm sau thì anh
Hồng về tiểu bang Virginia làm việc cho gia đình ông chủ tiệm Thực
phẩm Mekong tại thành phố Arlington, Northern Virginia.
Đến
đây là chấm dứt câu truyện “vượt biển của Lữ Đoàn I Nhảy Dù QLVNCH”.
Kết luận:
Như đã trình bày trong câu
truyện, suốt cuộc hành quân triệt thoái từ mặt trận Long Khánh ra
Phước Tuy, về Vũng Tàu, và sau cùng là Gò Công.... Trung tá Lê Hồng,
Lữ đoàn phó, luôn luôn trong bộ quân phục Nhảy Dù với đầy đủ vũ khí
trong tay, một mình điều khiển toàn bộ Lữ Đoàn I Nhảy Dù đến nơi an
toàn. Anh không bao giờ bỏ AE một phút, anh cũng có gia đình với 6
con mọn như nhiều đồng đội khác. Sau khi tên DVM tuyên bố đầu hàng
bọn xâm lăng cộng sản Bắc Việt anh vẫn tiếp tục ở với AE Lữ Đoàn I
Nhảy Dù cho đến khi mọi người đến được miền đất hứa Hoa Kỳ. Trong
suốt thời gian này anh đã không bao giờ tỏ vẻ mềm yếu nơi chốn ba
quân, anh cũng không bao giờ nhắc đến gia đình của anh, anh Hồng
cũng đã không tuyên bố hay hứa một điều gì lớn với đồng đội, chẳng
hạn như đưa AE đi Mỹ định cư, v.v. Và đặc biệt nhất là anh Hồng rất
trân trọng bộ quân phục Nhảy Dù của anh, chỉ thay bộ quân phục khi
tàu ra khỏi lãnh thổ Việt Nam thôi.
Tóm lại, cố Trung tá Lê
Hồng, Lữ đoàn phó Lữ Đoàn I Nhảy Dù có được những đức tính sau đây:
Lương thiện, can đảm và kiên nhẫn, chung thủy với đồng đội và gia
đình, là một quân nhân chỉ huy tác chiến ưu tú của Quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa.
Anh Hồng là một Sĩ quan Đặc biệt. Cuộc đời binh
nghiệp của anh bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất trong QĐVNCH, Binh nhì.
Vì thế, trong anh Lê Hồng là ba quân nhân Nhảy dù tiêu biểu: Một
Binh nhì Nhảy Dù, một Hạ sĩ quan Nhảy Dù, và một Sĩ quan Nhảy Dù. Ba
người Chiến binh Nhảy Dù này đã hun đúc một Trung tá Lê Hồng bất
diệt cho Sư Đoàn Nhảy Dù nói riêng và cho QLVNCH nói chung!
Mùa chay 2015
Viết xong ngày Thứ Bảy, April 4, 2015,
Virginia, Hoa Kỳ
Nguyễn Bá Toản (T242),
Đại Đội 11, Tiểu Đoàn 1 Nhảy Dù,
Sư Đoàn Nhảy Dù, QLVNCH
Hoàng đế Bảo Đại dang duyệt toán lính dù cuả VNCH
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen